Tôi có ba người chị.
Chị cả là nữ chính trong các câu chuyện thương trường, nổi danh trên bảng xếp hạng tỷ phú Forbes.
Chị hai là nữ chính trong các câu chuyện huyền học, là một hot girl mạng với hàng triệu người hâm mộ, nổi tiếng vì khả năng tiên đoán chính xác.
Chị ba bề ngoài là học thần, thực chất lại là ông trùm ngầm của giới quyền cước.
Còn tôi, chỉ là một nhân vật nữ phụ ác độc, lại không phải là con ruột của gia đình.
1
Tôi là một kẻ khác biệt trong nhà.
Khi chị cả tung hoành trên thương trường.
Tôi nằm trên ghế sofa ăn khoai tây chiên.
Khi chị hai giúp cảnh sát án qua livestream.
Tôi vẫn ngồi sofa xem livestream, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Khi chị ba dựa vào trí tuệ để mời vào câu lạc bộ Mensa và kiếm hàng triệu từ các trận đấu quyền .
Tôi cuối cùng cũng rời khỏi chiếc sofa.
Lý do là vì tôi bị trai ruột của mình đưa đi.
Anh trai tôi tên là Từ Nghiêu.
Anh tôi một lúc lâu, sau đó cảnh cáo: “Mặc dù em là em ruột của , trong lòng , Từ Thanh Thanh mới là em của .”
Từ Thanh Thanh? Là kẻ đã cướp thân phận của tôi, sống một cuộc sống ưu ái suốt mười mấy năm?
Tôi chẳng ý kiến gì.
Dẫu sao nếu là các chị tôi đứng ở vị trí của ấy, họ chắc chắn cũng sẽ .
“Tôi biết mà, chắc chắn sẽ không tranh giành với Từ Thanh Thanh.”
Từ Nghiêu tỏ vẻ “coi như em biết điều”: “Thu dọn đồ đạc đi, theo về nhà.”
Tôi ngơ ngác: “Thu dọn cái gì?”
“Đồ đạc của em chứ còn gì? Em đã nhận lại rồi, chẳng lẽ còn muốn sống trong căn hộ rách nát này sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng .”
“Chẳng phải vừa Từ Thanh Thanh mới là em của sao?
“Vậy em về gì?”
Từ Nghiêu: “… Ý là, cả hai đều là em của .”
“Ồ, thì không cần đâu.”
2
Tôi theo Từ Nghiêu về biệt thự lớn của nhà họ Từ.
Trong phòng khách.
Cha mẹ ruột của tôi cùng với Từ Thanh Thanh đều ngồi trên sofa chờ đợi.
Từ Thanh Thanh mẹ Từ ôm vào lòng, đôi mắt đỏ hoe.
Vừa thấy tôi, ta liền bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con vẫn nên đi thôi, con sợ chị không thích con.”
Chị? Là tôi?
“Thanh Thanh, con đừng . Cha mẹ ruột của con đều đã mất, nếu con rời đi thì sẽ đi đâu?
“Nếu Nguyên Du không thể dung nạp con, không có tấm lòng bao dung này, ấy căn bản không xứng đáng người nhà họ Từ!”
Từ Nghiêu rút khăn tay lụa ra lau nước mắt cho Từ Thanh Thanh.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, tôi liền bị đẩy lên thành nữ phụ ác độc đáng bị chỉ trích, dù tôi chẳng hề gì.
Từ Thanh Thanh Từ Nghiêu an ủi, càng khóc lớn hơn.
Mẹ Từ bận rộn dỗ dành ta.
Chỉ có cha Từ là đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Những năm qua sống thế nào rồi?”
Tôi mỉm : “Cũng ổn ạ.”
Đừng có tưởng tượng ra cảnh tôi là một mồ côi khổ cực, phải bưng bê phục vụ bàn hay giao đồ ăn ngoài đường.
Tôi “cũng ổn” là thực sự ổn.
Nhưng rõ ràng cha Từ không hiểu suy nghĩ của tôi.
Ông thở dài: “Chúng ta nuôi Thanh Thanh bao nhiêu năm, cũng đã có cảm rồi.
“Con đừng khó nó, sau này nó chính là em của con.
“Nếu như…”
Cha Từ đánh giá tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lộ rõ sự tính toán của một doanh nhân.
“Qua một thời gian nữa, cha sẽ công khai thân phận của con với giới thượng lưu.
“Trước đó, con hãy tập trung học hành. Cha sẽ đưa con vào trường quý tộc Knox, con phải xây dựng mối quan hệ tốt với những đứa trẻ trong giới đó.”
Ông lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi một cái, lại không phải là thẻ đen, thật giảm khí chất của một vị bá tổng!
“Thay một bộ quần áo đi, đừng mất mặt nhà họ Từ!”
Tôi định gì đó rồi dừng lại.
Nhìn cha Từ, lại Từ Thanh Thanh.
“Không biết con có nên điều này hay không.”
Cha Từ mất kiên nhẫn: “Nói.”
“Có khi nào, con hiện tại, đã là học sinh của Knox rồi?”
“Diện tuyển đặc cách?”
Học phí của trường quý tộc khoảng hai trăm nghìn, điều kiện nhập học là phải đóng một khoản quỹ giáo dục lên đến hai triệu.
Những gia đình bình thường không thể nào kham nổi.
Ngoại trừ diện tuyển đặc cách, tức là những học sinh có thành tích học tập xuất sắc, sẽ miễn học phí.
Tôi mặc đồ quê mùa như , cha Từ nghĩ cũng không có gì lạ.
Ông gật đầu: “Vậy chứng tỏ thành tích học tập cũng tốt. Thanh Thanh, sau này ở trường nhớ chăm sóc chị con cho tốt.”
Người đứng đầu gia đình đã quyết.
Thế là tôi bị giữ lại.
Trong lòng đầy dấu chấm hỏi.
Có khi nào… tôi vốn dĩ không muốn ở lại?
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng tôi muốn ở lại.
Cha Từ tỏ ra rất hài lòng với thái độ của tôi, liền với quản gia: “Chuẩn bị một căn phòng cho ấy.”
Quản gia còn chưa kịp trả lời.
Từ Thanh Thanh đã nghẹn ngào : “Ba, để con nhường phòng của con cho chị đi.
“Vốn dĩ đó cũng là thứ thuộc về chị ấy.”
“Thanh Thanh!”
Từ Nghiêu trông đầy đau lòng: “Nhiều phòng như , chị ấy không thể ở phòng khác sao? Sao con phải nhường?”
Mẹ Từ vỗ vai an ủi Từ Thanh Thanh, quay sang tôi : “Nguyên…”
Tôi: “Tôi tên là Nguyên Du.”
“Nguyên Du, Du Du, Thanh Thanh đã sống trong căn phòng đó nhiều năm rồi. Phòng ở góc phải tầng hai cũng rất tốt.
“Con ở phòng đó có không? Đừng tranh giành với Thanh Thanh.
“Nó đã mất cha mẹ ruột rồi, con hãy để nó ổn định lại chút.”
Tôi cạn lời.
Không muốn dây dưa thêm với họ.
Thế là tôi giơ tay lên, xắn tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ thông minh trẻ em của mình.
Ngay trước mặt cả nhà họ Từ, tôi gọi điện thoại cho không biết chị hai của tôi đã dậy hay chưa.
“Chị, tối nay em không về đâu.
“À à đúng rồi, bữa trưa cũng không về ăn.”
“Ăn tối? Tất nhiên là về nhà rồi…”
Tôi xong, cha Từ bằng ánh mắt rất chân thành.
“Chị con gọi con về nhà ăn tối, nên con không ở lại đây nữa.
“Phòng cũng không cần chuẩn bị đâu, đúng không?”
Mọi người tôi với biểu cảm khác nhau.
Từ Thanh Thanh định thể hiện sự rộng lượng của mình, vừa mở miệng đã bị tôi nghiêm túc ngắt lời.
“Cô yên tâm!”
“Tôi sẽ không tranh giành bất kỳ thứ gì với !”
“Cô đừng có khóc trước mặt tôi, tôi ghét nhất là người khác khóc.”
Từ Thanh Thanh há hốc miệng, chầm chậm ngậm lại.
Vài giây sau, ta đã bắt đầu khóc lóc kể khổ với mẹ Từ: “Chị có phải không thích con không?”
Tôi: “…”
Cứu mạng đi mà.
3
Dưới sự thuyết phục của cha Từ, cuối cùng tôi cũng đồng ý ở lại.
Căn phòng sắp xếp ở góc phải tầng hai.
Phòng bên trái tôi là của Từ Nghiêu.
Đối diện là phòng của Từ Thanh Thanh.
Vị trai tốt vừa bước ra từ phòng “em giả” liền đến gõ cửa phòng tôi.
Anh dựa vào khung cửa, đôi lông mày cau lại có thể kẹp chết ruồi.
“Nguyên Du, em có biết Thanh Thanh đã khóc suốt không?”
Ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Không biết.”
“Sao em có thể thản nhiên hưởng thụ tất cả mọi thứ như ? Em có biết Thanh Thanh đau lòng thế nào không?”
Anh hất cửa bước thẳng vào phòng tôi.
“Những năm qua, Thanh Thanh luôn là tiểu thư nhà họ Từ. Vậy mà em vừa về đã muốn cướp hết mọi thứ của nó.”
Tôi vẫy tay, tỏ ý cứ tự nhiên, rồi lại ngồi xuống ghế sofa.
Trên màn hình điện thoại là buổi phát trực tiếp.
Tam tỷ tôi đang tham dự hội nghị quốc tế, sử dụng tiếng Anh trôi chảy mắng thẳng mặt một quốc gia vì đã ô nhiễm môi trường biển.
“This is not the sea of one damn country, but the sea of all mankind!”
Dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Em đang xem gì đấy? Có nghe không?
“Nguyên Du, em đừng giả vờ không quan tâm như thế nữa, phát chán!
“Nói gì mà không tranh giành, kết quả thì sao? Em vừa đến đã chiếm hết sự ý của ba!”
Tôi gật đầu: “Ừ, đúng đúng.”
Từ Nghiêu tức giận đến nỗi giật lấy điện thoại của tôi, muốn xem tôi rốt cuộc đang xem cái gì.
Nhưng rồi không kiềm , ánh mắt bị cuốn hút bởi người trong màn hình.
Anh nhướn mày: “Nguyên Vận?”
Tôi: “Anh quen ấy?”
Từ Nghiêu: “Cô ấy là gia sư của Thanh Thanh.”
Tôi liếc Từ Nghiêu đầy ẩn ý. Anh này hình như… đang đỏ mặt.
Bạn thấy sao?