22.
Tiếu Nhược Tuyết vẫn đang chạy trốn, trên tay ta lại có thêm một mạng người. Là tên tóc vàng trong đám côn đồ kia.
Thỉnh thoảng tôi cũng nhận tin tức của Tiếu Nhược Tuyết, và thành tích thi tốt nghiệp trung học đã có.
Chu Lâm Lâm thật sự không chịu thua kém, ấy đạt thành tích Trạng Nguyên khoa khoa học tự nhiên, Thanh Hoa, Bắc Đại đ iên cuồng tranh giành.
Thật đúng với danh người đứng đầu khối, không, chính xác mà , là Trạng Nguyên tỉnh.
Thành tích của tôi không bằng ấy, tôi đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh, ngôi trường mà kiếp trước tôi không thể vào .
Loay hoay với bữa tiệc lên lớp, tôi vẫn bảo người đưa thiệp mời cho Chu Lâm Lâm, quản gia nhà Chu Lâm Lâm không có ai, sau khi ông ấy nhét thiệp mời trên khe cửa thì liền rời đi.
Tiệc lên lớp rất long trọng, có rất nhiều bè thân thích tới, thầy và các học cũng tới.
Chỉ là từ đầu đến cuối, tôi không thấy người tôi muốn gặp nhất. Sau bữa tiệc, tôi với ba mẹ rằng tôi muốn đi bộ một mình.
Không biết đi tới đi lui như thế nào, lại đi tới ngõ nhỏ khi còn bé cùng em chơi .
Em thích nhất quán kẹo hồ lô ở góc đường kia, mà hiện tại, người bán kẹo hồ lô đã sớm không còn.
Tôi đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên tóc gáy dựng đứng.
Quay đầu đã thấy Tiêu Nhược Tuyết vẻ mặt đ iên cuồng không biết từ đâu chui ra, trong tay ta cầm một con d ao, đ âm thẳng về phía tôi – –
Mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng hình khác xông tới, nắm chặt tay Tiếu Nhược Tuyết đang cầm d ao.
Ngay cả khi ấy cực kỳ sợ hãi. Cô ấy cũng cố gắng ôm chặt Tiếu Nhược Tuyết, với tôi: “Đi mau!”
Hốc mắt tôi nóng lên, cũng xông lên phía trước, cùng Chu Lâm Lâm giữ chặt Tiếu Nhược Tuyết.
Nhưng ta đ iên quá rồi, đ iên lên còn mạnh hơn chúng tôi. D ao găm trong tay ta thế nào cũng không giật .
Cô ta không ngừng giãy dụa, âm đ ộc với tôi: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mày lại sống tốt hơn tao nhiều như ! Trần Thanh Thanh, cho dù tao có chet, cũng phải kéo mày ch ôn cùng!”
Không biết có phải chấp niệm mang đến sức mạnh cho ta hay không, ta bỗng nhiên vùng ra, dùng đầu đ ập vào Chu Lâm Lâm.
Không đề phòng, Chu Lâm Lâm ngã về phía sau. Cô ta vẫn muốn tổn thương tôi.
Cảnh sát đến kịp lúc, khống chế ta lại. Lúc này ta mới phản ứng lại: “Trần Thanh Thanh, tất cả đều là mày tính kế, mày cố ý dẫn tao ra ngoài tao bị cảnh sát bắt, đồ đê tiện!”
Tôi lười để ý đến ta, tâm tư đều đặt trên người Chu Lâm Lâm. Cô ấy bị đ ập đầu, chảy máu.
23.
Cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất đưa Chu Lâm Lâm đến bệnh viện. Trên đường đi, ấy chảy rất nhiều máu.
Được đưa vào phòng cấp cứu không bao lâu, đã có nhân viên y tế đi ra : “Bệnh nhân có nhóm máu gấu trúc, hôm qua vừa cứu một bệnh nhân xuất huyết nhiều, hiện tại trong bệnh viện đã hết loại máu này.”
Thấp thỏm chờ đợi tôi vội vàng lên tiếng: “Tôi có máu gấu trúc, dùng của tôi đi!”
Cũng may, Chu Lâm Lâm đã vượt qua cửa ải khó khăn. Chỉ là ấy vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ khi còn bé đầu ấy đã bị thương, hơn nữa vết thương trên người ấy có quá nhiều, cho nên mới nghiêm trọng như .
Mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh ấy, ba mẹ khuyên không , chỉ có thể có thời gian thì tới thay tôi.
Hôm nay, tôi lại ngồi bên giường bệnh lải nhải chuyện với ấy đang hôn mê. Y tá thấy thế, không nhịn an ủi: “Cô bé à, em của em hồi phục rất tốt, qua vài ngày nữa m áu đọng trong đầu tan hết sẽ tỉnh lại thôi, em đừng lo lắng quá.”
Một câu bình thường, lại cho tôi giật mình. Hai từ “em ” khiến m áu tôi đông cứng.
Ở gần nhà Tiếu Nhược Tuyết, nhỏ hơn tôi một tuổi, vừa gặp đã quen, máu gấu trúc…Tôi Chu Lâm Lâm nằm trên giường, trong lòng bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật.
Không chút do dự, tôi lấy tóc của ấy, tự mình giám định DNA. Kết quả là, ấy chính là em của tôi! Chính là em ruột mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng em tốt của tôi, kiếp trước vì cứu tôi mà chet, hiện tại lại vì cứu tôi mà hôn mê.
Những cảm dâng trào cuối cùng không thể kìm nén nữa, tôi ngồi xổm ngoài phòng bệnh, ôm đầu khóc.
Đột nhiên, có một sức nặng đè lên đầu tôi. Có người xoa đầu và với tôi: “Chị ơi, đừng khóc.”
1. Ngoại truyện Chu Lâm Lâm:
2.
Tôi là Chu Lâm Lâm, một đứa trẻ ba mẹ mất sớm, bà nội ngược đãi. Người tốt duy nhất, lại là một thiên kim hào môn.
Quen ấy là bởi vì lúc tôi tới ngày, bị học nhạo vì để dây ra quần.
Cô ấy hung dữ cảnh cáo những người đó, buộc áo khoác đồng phục lên lưng tôi, bảo tôi đi thay băng vệ sinh.
Nhưng… tôi không có băng vệ sinh.
Tôi lót rất nhiều vải vóc và giấy vệ sinh, còn mặc hai cái quần, m áu vẫn rỉ ra.
Không muốn để cho người ta phát hiện chuyện ấy nên tôi theo ấy đến toilet.
Vốn định bộ, ấy lại mua băng vệ sinh cho tôi. Đó là lần đầu tiên tôi sử dụng băng vệ sinh.
Từ đó về sau, ấy sẽ chủ tìm tôi chuyện, chủ thân thiết với tôi.
Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, khiến tôi căn bản không thể từ chối. Cô ấy không thiếu tiền, còn thích lãng phí.
Cô ấy mua cơm luôn gọi rất nhiều, đồ dùng hàng ngày cũng luôn mua nhiều dùng không hết.
Tôi biết ấy là muốn giúp tôi, mà việc tôi có thể báo đáp chỉ có không ngừng giảng đề cho ấy.
Tôi có thể chấp nhận những gì ấy đối xử tốt với tôi, bởi vì tôi sẽ trả ơn cho ấy sau này.
Nhưng khi ấy bị bà nội tôi theo dõi, tôi lựa chọn c ắt đ ứt quan hệ với ấy.
Tôi rất hiểu bà nội tôi là ai, bà đã nhiều chuyện á c không đếm xuể, bởi vì bà lớn tuổi, không ai có thể gì bà.
Tôi không thể để cho người dơ bẩn xấu xa như , vấy bẩn mặt trời nhỏ của tôi.
Về phần bà nội…… Người gọi là bà nội, người từ nhỏ đã không có cảm với tôi và chỉ tổn thương tôi vô số lần, thậm chí còn có ý định đ ánh tôi đến mức khiến tôi bị thương nặng không thể thi vào đại học.
Nhưng tôi phải thi đại học. Thanh Thanh từng , thi đại học là phương thức duy nhất giúp tôi thay đổi vận mệnh.
Nhưng niềm tin của tôi càng kiên định, bà nội đánh tôi lại càng tàn nhẫn.
Ngay thời điểm tôi nhịn không muốn cùng bà ấy đồng quy vu tận. Bà ấy bị tai nạn xe hơi, bị thương nặng phải nhập viện.
Đối phương bồi thường một khoản tiền lớn, cũng đủ tiền thuốc men cho bà ấy.
Thậm chí không cần tôi lo lắng, đã có người ở bệnh viện chăm sóc bà ấy. Tôi biết, đó là Trần Thanh Thanh .
Tôi lấy thành tích Trạng Nguyên khoa học tự nhiên Thanh Bắc tranh giành, bà nội chuyển biến tốt hơn một chút lại không cho tôi đi học đại học.
Bà ấy , sớm biết như đã b óp chet tôi. Tôi biết những gì bà ấy là sự thật.
Tôi không có ký ức trước năm 8 tuổi, gần đây, những ký ức bị mất dần dần hiện ra.
Làm cho tôi mơ hồ nhớ tới một số chuyện. Ví dụ như, năm tám tuổi, bà nội là muốn b óp chet tôi, tôi không chet , ngược lại bị kích thích dẫn đến mất trí nhớ.
Chẳng biết tại sao, bởi vì tôi mất trí nhớ, cho nên bà ấy không có ý định để cho tôi chet, mà là càng thêm biến thái tra tấn tôi.
Tôi vẫn không nhớ tại sao bà ấy muốn b óp chet tôi, điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi c ắt một phần tiền chữa bệnh của bà ấy.
Không ai có thể ngăn cản tôi đến trường. Tôi đến tiệc lên lớp của Trần Thanh Thanh, không có dũng khí đi vào.
Nhưng khi ấy gặp phải nguy hiểm, tôi vẫn liều lĩnh xông lên. Tôi không muốn mặt trời nhỏ bé của mình bị tổn thương.
Hình như tôi đã có một giấc mơ rất dài. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã khôi phục lại toàn bộ trí nhớ.
Tôi biết bà… không, tại sao bà già đó lại b óp c ổ tôi. Bởi vì tôi cũng không phải cháu ruột của bà ta.
Cháu ruột của bà ta đã chet từ lâu, th i th ể ở trong giếng trong sân.
Tôi là đứa bé bị con trai bà ta bắt cóc, vốn bà ta dự định ném tôi vào trong giếng, bởi vì tôi mất trí nhớ, mà con trai của bà ta lại bị bắt giam, cho nên bà ta quyết định giữ lại một mạng cho tôi, để tôi thay thế thân phận cháu của bà ta sống sót, tra tấn tôi.
Bà ta muốn tôi sống trong đau khổ cả đời.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, đầu óc tôi vô cùng sáng suốt.
Xem ra tiền chữa bệnh của bà ta không cần đóng nữa. Nhưng so với việc trả thù bà ta, tôi càng quan tâm một chuyện khác hơn.
Đó chính là, mặt trời nhỏ mà tôi để ý nhất, lại là chị ruột của tôi. Và bây giờ chị ấy đang khóc vì tôi.
Tôi không muốn chị ấy khóc. Vì , tôi đi ra khỏi phòng bệnh, vỗ nhẹ vào đầu chị ấy, ôm chặt chị ấy một lần nữa và với chị ấy: “Chị ơi, đừng khóc.”
Giống như khi còn bé, mỗi lần chị ấy dỗ dành tôi cũng đều dịu dàng như .
25.
Lúc người một nhà chúng tôi ở phòng khách vui vẻ hòa thuận, Từ Khánh Dương tới. Đủ loại lấy lòng.
Không cần tôi ghét bỏ, ba mẹ đã nhịn không đuổi người đi. Còn dặn dò quản gia, không cho hắn vào nữa.
Sau khi hắn đi rồi, tôi và Chu Lâm Lâm theo bản năng nhau, trăm miệng một lời: “Em/chị sẽ không coi trọng hắn ta chứ?”
Một giây sau, lại đồng thời trả lời: “Yên tâm, chị/em không mù.”
Sau đó, chúng tôi nhau . Giống như là không hiểu thái độ của nhà chúng tôi, Từ Khánh Dương vẫn đến phiền mỗi ngày, cũng may hắn không phiền bao lâu.
Ngày tôi và em nhận thư thông báo trúng tuyển, Từ Khánh Dương cũng bị bắt.
Thì ra lúc trước Tiếu Nhược Tuyết có thể chạy trốn lâu như , cũng có tay của hắn nhúng vào.
Hắn muốn tìm em của tôi, nên dùng cách này để chiếm sự ủng hộ của nhà tôi, đồng thời cũng bởi vì tôi vẫn không tiếp nhận hắn, cho nên muốn trả thù tôi.
Hắn vốn là con riêng, sau khi hắn xảy ra chuyện, Từ gia lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Nhưng cho dù Từ gia lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn, công ty Từ gia cũng bị tổn không nhỏ.
Chuyện Tiếu Nhược Tuyết vì sao lấy vòng cổ của em tôi cũng đã rõ ràng. Đó là vì bà già đ ộc á c kia.
Bà ta đã sớm để mắt tới người cha là tội phạm giet người, và có phẩm hạnh không tốt của Tiếu Nhược Tuyết.
Nặc danh viết thư cho ta, gửi cho ta dây chuyền cùng với tóc để xét nghiệm ADN.
Khi chúng tôi biết sự thật, bà ta đã bị đau đến mức phải rút ống oxy vì không trả nổi tiền bơm giảm đau trong bệnh viện.
26.
Khi mọi việc đã ổn thỏa, tôi và Lâm Lâm nằm ở trên một cái giường, hết những lời mấy năm nay không có cơ hội .
Nói cả đêm.
Cho đến khi bình minh đến.
Chúng tôi cùng nhau chào đón một tương lai tươi mới.
[HẾT]
Bạn thấy sao?