Em Gái Giả Mạo – Chương 5

18.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học tới gần, sống lại một lần nữa tôi không dám lơ là chút nào.

Ngược lại bởi vì kiếp trước rời khỏi trường học quá lâu, cho nên hiện tại càng thêm cố gắng.

Tuy nhiên, so với lần này ở kiếp trước, điểm số của tôi đã tiến bộ rất nhiều. Đây là nhờ Chu Lâm Lâm đứng đầu khối này.

Mỗi khi có thời gian rảnh ấy sẽ dạy thêm cho tôi, cảm của chúng tôi so với kiếp trước còn tốt hơn.

Nhưng hôm nay lúc ấy dạy thêm cho tôi, tôi tinh ý thấy một dấu vết trên cổ tay ấy.

“Cánh tay cậu sao ?”

Tôi muốn cánh tay ấy, lại bị ấy né tránh.

“Không có gì, mau giải đề đi!”

Thấy tôi không nhúc nhích, ấy ngượng ngùng : “Vậy cậu tự mình giải trước, gặp câu nào không hiểu thì hỏi tớ.”

Dứt lời, ấy liền quay về chỗ ngồi.

Kiếp trước, bởi vì Tiếu Nhược Tuyết tính kế, tôi bị đám côn đồ kia xâm phạm, tôi mắc chứng trầm cảm một thời gian nên không thể tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Cũng biết , Chu Lâm Lâm bởi vì nguyên nhân gia đình, không thể tham gia thi đại học.

Ngày ấy đến thăm sau khi tôi ra t ù, khuôn mặt trẻ trung của ấy phủ đầy sương giá, trên tay cũng toàn vết chai sần, bị cuộc sống khắc khổ mài mòn không ra hình dáng.

Sống lại lần nữa, tôi muốn thay đổi kết cục của mình, cũng muốn thay đổi ấy.

Sau khi tan học, tôi đi chậm hơn Chu Lâm Lâm vài phút, đi tới trước cửa nhà ấy.

Đứng ở bên ngoài, tôi rõ ràng nghe thấy bà nội ấy tức giận mắng: “Mày là thứ đê tiện còn muốn tham gia thi đại học? Trước kia cho mày đi học là bởi vì mày có thể lấy học bổng, mày nghĩ tham gia thi đại học để thoát khỏi tao à?”

Bà ta vừa mắng, vừa đ ánh Chu Lâm Lâm. Chu Lâm Lâm trốn chung quanh, vẫn khó tránh khỏi bị đánh.

Không thể nhịn nữa tôi liền xông vào, giật lấy chổi từ trong tay bà già kia.

Đang chuẩn bị giận dữ mắng bà ta, bà ta vốn đang tràn đầy sinh khí quất Chu Lâm Lâm lại bỗng nhiên “Ôi!” một tiếng, nằm trên mặt đất.

“Cô đẩy tôi! Cô đẩy tôi! Chu Lâm Lâm, thất thần gì? Còn không mau gọi xe cứu thương!”

Chu Lâm Lâm không nhúc nhích, bà ta nằm trên mặt đất, gọi cảnh sát và gọi 120.

Trong bệnh viện, bà ta tất cả các xét nghiệm có thể một lần.

Còn thẳng, nếu như không bồi thường cho bà ta 500 ngàn, bà ta sẽ không buông tha cho tôi.

Rõ ràng là lừa tiền. Bà ta không thể gì tôi, bà ta có thể tổn thương Chu Lâm Lâm.

Cũng may, tôi không thiếu tiền. Có lẽ có 50 vạn này, bà ta có thể không ngược đãi Chu Lâm Lâm nữa.

Nhưng khi tôi chuẩn bị bồi thường tiền, Chu Lâm Lâm đã đỏ mắt lôi tôi ra khỏi bệnh viện.

LLâm Lâm, tớ không thiếu tiền, chúng ta trấn an bà ta trước đã, chờ kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc rồi sau.”

Chu Lâm Lâm mím môi, không gì, hốc mắt ấy càng đỏ hơn.

Cô ấy luôn luôn kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên ấy lộ vẻ yếu đuối ở trước mặt tôi, tôi có chút hoảng: “Không sao đâu Lâm Lâm, chút tiền ấy đối với tớ mà không tính là cái gì hết…”

Chỉ là lời của tôi còn chưa xong, đã bị ấy c ắt đ ứt.

“Trần Thanh Thanh, cậu đủ rồi đó! Cậu có tiền thì hay lắm sao?”

19.

Tôi giật mình: “Lâm Lâm, tớ biết cậu như để tớ không đưa tiền nữa, mà….”

“Cậu không biết là tôi ghét cậu nhất, ghét bộ dạng cậu cao cao tại thượng bố thí cho tôi sao?”

“Trần Thanh Thanh, cảm giác chúa cứu thế có phải rất tốt không, tôi, không muốn cậu cứu.”

“Không, tôi cho cậu biết, cậu càng giúp tôi, bà ấy lại càng đánh tôi, để cho tôi hút m áu của cậu, để cho tôi lộ ra dáng vẻ chật vật ở trước mặt cậu.”

“Có phải rất muốn thấy tôi cầu xin cậu hay không! Nằm mơ đi!”

Cô ấy , nước mắt đầy mặt. Trái tim tôi bị siết chặt.

“Khiến Lâm Lâm thất vọng rồi, đều tại tớ, là tớ không nghĩ chu toàn . Như đi, tiền này tớ không bồi thường nữa, cứ để bà ta ở trong bệnh viện đi, tớ sẽ chu cấp đồ ăn thức uống cho bà ta, mọi chuyện chờ đến khi cậu thi tốt nghiệp trung học xong lại …”

“Đủ rồi!” Một tiếng này, khàn cả giọng.

“Mặc kệ bà ấy tổn thương tôi thế nào, đó cũng là bà nội tôi nhất, mà , là cái thá gì! Cô có thể cút đi hay không hả!”

Hét ra những lời này với tôi xong, ấy xoay người chạy vào bệnh viện. Bên ngoài mặt trời chói chang, toàn thân tôi lại lạnh lẽo.

Tôi không biết đã đứng tại chỗ bao lâu. Là ba mẹ nhận tin tức chạy tới, thật sự đau lòng đi tới ôm lấy tôi.

Phía sau bọn họ, Tiếu Nhược Tuyết vẻ mặt đầy hả hê khi người gặp họa.

Cô ta khẩu hình: “Chị không còn bè nữa, thật đáng đời.”

Mà tôi trả lời lại ta: “Tôi chỉ là không có bè, mà , thứ đang chờ đón chính là địa ngục!”

20.

Tin tức trong một hồ nước ở ngoại ô tìm thấy một th i th ể rất nhanh đã lan truyền.

Nguyên nhân là có người dắt chó đi dạo gần đó, chó cưng rơi xuống nước.

Chủ nhân vì cứu chó mà bỏ tiền rút cạn hồ nước, phát hiện bên trong có một th i th ể nam bị tr ói trong bao cát.

Cảnh sát bắt đầu điều tra. Thời gian điều tra sớm hơn một tháng so với kiếp trước. Nhận tin tức, Tiếu Nhược Tuyết vô cùng hoảng sợ.

Cũng giống như kiếp trước, ta quỳ xuống trước mặt ba mẹ và thú nhận rằng mình đã phạm tội giet người, sau đó khóc lóc kể lề rằng mình bị bắt nạt và không còn cách nào khác là phải như .

Mẹ khóc đến thiếu chút nữa ngất xỉu, ba cũng tràn đầy tức giận. Chuyện khác bọn họ đều có thể bao dung, liên quan đến m ạng người, thì không thể!

“Con có cầu xin chúng ta thì có ích lợi gì! Con đang phạm pháp đó!”

Mẹ tôi vừa khóc vừa : “Ba mẹ cũng không giúp con.”

Tiếu Nhược Tuyết lại chỉ về phía tôi: “Ba, mẹ, để chị gánh tội cho con không?”

“KHÔNG ĐƯỢC!” Ba mẹ đồng thời từ chối. Nói cho cùng, kiếp trước tôi gánh tội thay cho ta, cũng là bởi vì tôi tự nguyện.

Thấy cầu xin ba mẹ không , ta liền tới cầu xin tôi.

“Chị, lúc trước đối nghịch với chị là do em không tốt, em sai rồi, nể em là em chị, chị cứu em không?”

Trên mặt ta đều là vè hoảng sợ cho chính bản thân ta. Nhưng kiếp trước tôi đã đồng ý.

Mà hiện tại, tôi đẩy tay ta ra: “Tự tạo nghiệt, không thể sống.”

Tiêu Nhược Tuyết khổ sở cầu xin không có kết quả bỗng nhiên bắt đầu nổi đ iên.

“Nếu như không phải các người lạc mất tôi, tôi sao có thể bị bức ép đến cùng đường, đến mức phải giet người, tôi ở bên ngoài chịu khổ, chị ta lại ở nhà hưởng phúc. Tôi muốn chị ta giúp tôi gánh tội, thì có sao?”

“A,” Tôi chỉ lạnh: “Chịu khổ phải là em tôi, có đúng không?”

Một câu nhẹ nhàng lại khiến Tiếu Nhược Tuyết đóng băng. Một lúc sau, ta mới ý thức chuyện gì, đôi môi run rẩy xác nhận: “Chị đã biết?”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu chị không giúp tôi gánh tội, tôi sẽ khiến chị vĩnh viễn cũng không tìm em của chị!”

“Đúng, tôi quả thật tìm không thấy, cũng tìm không thấy, không phải sao?”

Đó là lý do tại sao tôi quyết định không kéo dài thêm nữa. Dựa theo bản tính ác độc của Tiếu Nhược Tuyết, nếu ta biết em tôi ở đâu, tám phần sẽ đuổi tận giet tuyệt.

Nhưng không gì cả. Điều này rõ, ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Chỉ là hiện tại, người đánh cờ là ai còn chưa biết.

Quả nhiên, lại bị tôi trúng. Tiếu Nhược Tuyết hoàn toàn không còn sức lực xoay người bỏ chạy.

Mà tôi, thì gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau khi Tiếu Nhược Tuyết rời đi, tôi quỳ gối trước mặt ba mẹ, xin lỗi họ.

“Là con không đúng, con không nên gạt ba mẹ, con chỉ là……”

Tôi không biết phải giải thích thế nào với họ về những lo lắng của tôi, về việc tôi đã tái sinh.

Nhưng tôi không ngờ, bọn họ cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm lấy tôi, với tôi: “Con ngoan, vất vả cho con rồi.”

Chỉ một câu , lại cho tôi rơi lệ đầy mặt.

21.

Sau khi Tiếu Nhược Tuyết rời đi, ba mẹ trước tiên tuyên bố với bên ngoài, ta không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi.

Cho nên khi ta đi tìm Từ Khánh Dương, bị bảo vệ Từ gia ngăn lại bên ngoài.

Nhưng ta cũng là người có bản lĩnh, lúc cảnh sát tới ta đã chạy trốn. Hơn nữa không biết tung tích ta đâu.

Ngay cả người tôi an bài âm thầm quan sát ta, cũng không tìm thấy tung tích của ta.

Tiếu Nhược Tuyết mất tích giống như là một trận sóng gió nho nhỏ, các học nghị luận vài ngày sau đó thì không nhắc tới nữa.

Mà tôi và Chu Lâm Lâm, từ ngày cãi vã bắt đầu, giống như là hai người xa lạ. Không quan tâm, không liên lạc.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tới, sáng sớm ba mẹ đưa tôi đến bên ngoài trường thi.

Bọn họ lúc thì quan tâm tôi có lạnh hay không, lúc thì quan tâm tôi có đói bụng hay không, lúc lại trấn an tôi đừng khẩn trương.

Cho dù đây là lần thứ hai tham gia kỳ thi đại học, tôi không khẩn trương cũng là giả. Chỉ là bọn họ so với thí sinh như tôi còn khẩn trương hơn.

Từ xa tôi đã thấy Chu Lâm Lâm. Cô ấy đứng một mình trong góc, trông lạc lõng so với những người khác bao quanh bởi các thành viên trong gia đình.

Tôi kiềm chế ý định đi tìm ấy. Cô ấy có thể tham gia thi đại học, như là đủ rồi.

Ít nhất sống lại một lần, trải nghiệm của ấy sẽ khác.

Không biết là do trùng hợp hay cố ý, chúng tôi gần như cùng nhau bước vào trường. Tôi vẫn không nhịn với ấy một câu: “Cố lên!”

Sau khi ấy bước đi, tôi nghe thấy một giọng dịu dàng gió mang đến: “Cậu cũng .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...