Em Gái Giả Mạo – Chương 4

12.

Lúc tôi về đến nhà, ba mẹ đang vây quanh Tiếu Nhược Tuyết hỏi han ân cần.

Vốn là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, ánh mắt Tiếu Nhược Tuyết vẫn liếc về phía cửa, thật sự là quá chột dạ.

Thấy tôi bình an trở về, ta cực kỳ thất vọng, vội vàng ra vẻ quan tâm : “Chị, sao bây giờ chị mới trở về? Em đi tới đi lui không thấy chị, nên đã trở về sớm.”

“Không có gì, chỉ là trên đường gặp vài tên côn đồ, muốn bắt nạt tôi thôi.”

Nghe , ba mẹ nhất thời khẩn trương, vây quanh tôi.

“Tên côn đồ gì? Thanh Thanh, con có bị thương hay không?”

“Yên tâm đi, con không sao. Là em bảo con đi cùng nó tới xem nơi nó sống lúc trước, kết quả đi tới đi lui lại không thấy nó đâu nữa.”

Nói xong, tôi về phía Tiếu Nhược Tuyết: “Sẽ không phải những tên côn đồ kia là em mời tới chứ?”

Lời thẳng thừng của tôi khiến mặt Tiếu Nhược Tuyết nhất thời không còn chút m áu.

“Không phải em, em…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt của ta đã rơi xuống.

Lười ta diễn trò, tôi ngắt lời : “Chị chỉ một chút thôi, em nghiêm túc như cái gì!”

Lần này, Tiếu Nhược Tuyết khóc cũng không , không khóc cũng không .

Cô ta cầu cứu về phía mẹ tôi, mẹ tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng lần đầu tiên nghiêm túc : “Nhược Tuyết, lúc trước mẹ với ba con muốn đi xem, con không cho, hiện tại con lại…… Sau này đi tới nơi hẻo lánh, nhất định phải với ba mẹ trước.”

Chuyện này căn bản chịu không thể ra sóng gió gì, chỉ là của ba mẹ đã cho bọn họ lựa chọn tin tưởng mà thôi.

“Vâng ạ. ” Tiếu Nhược Tuyết chột dạ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Trước khi đi ngủ, ta gõ cửa phòng tôi. Sau khi đi vào, ta giả vờ xin lỗi, sau đó thì tỏ rõ ý đồ đến đây: “Chị, những tên côn đồ kia chị tính xử lý như thế nào ?”

“Em cảm thấy thế nào?”

Khoảnh khắc tôi về phía , dường như ta muốn né tránh: “Em chỉ cảm thấy không nên báo cảnh sát, nghe côn đồ bên ngoài rất đông người, nếu chọc vào bọn họ, em sợ sau này bọn họ sẽ tìm chị phiền phức.”

Lý do này thật sự không hợp lý chút nào, tôi vẫn thuận theo lời ta : “Em có lý, không báo cảnh sát.”

Nghe , lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, cho dù ấy không tới tìm tôi, tôi cũng không có ý định báo cảnh sát.

Mà Tiếu Nhược Tuyết sở dĩ sợ hãi là bởi vì, trên người ta đang mang m ạng người.

Đám côn đồ kia sở dĩ đuổi theo Tiếu Nhược Tuyết không tha là bởi vì đại ca của bọn họ trong lúc cùng Tiếu Nhược Tuyết chuyện đương, đột nhiên biến mất.

Bọn họ vẫn luôn tìm Tiếu Nhược Tuyết rối, vì muốn tạm thời thoát thân Tiếu Nhược Tuyết đã cho bọn họ biết, lừa gạt tôi đưa đến cho bọn họ, bọn họ lại cho ta một chút thời gian.

Mà tôi biết, đại ca của bọn họ đã sớm chet rồi, bị Tiếu Nhược Tuyết giet, v ứt x ác trong nước.

Tiếu Nhược Tuyết ham tiền tài của hắn, hắn ham mê nhan sắc của Tiếu Nhược Tuyết, hắn chơi quá biến thái, Tiếu Nhược Tuyết không chịu nổi.

Đồng thời lúc đó ta thấy Trần gia chúng tôi thông báo tìm người, trong lúc tranh chấp đã giet hắn.

Kiếp trước là vào ba tháng sau, cảnh sát mới phát hiện thi thể người kia, tìm tới cửa.

Tiếu Nhược Tuyết cầu xin tôi gánh tội thay ta, đám côn đồ khi dễ Tiếu Nhược Tuyết cũng nhân cơ hội này bị tóm gọn.

Mà hiện tại, những tên côn đồ này đối với Tiếu Nhược Tuyết mà tựa như một cơn ác mộng, rất hợp ý tôi.

Dù sao cũng phải có người tìm Tiếu Nhược Tuyết phiền toái.

13.

Ngày hôm sau, Chu Lâm Lâm tới tìm tôi lời cảm ơn.

“Thanh Thanh, tiền vòng tay tớ sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu.”

Kiếp trước ấy vì cứu tôi mà bỏ m ạng, so sánh thì những thứ tôi cho ấy thật sự bé nhỏ không đáng kể.

“Lâm Lâm, có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra cách, để cho bà nội cậu không đối xử với cậu như nữa.”

Chu Lâm Lâm hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này, ấy sang chuyện khác: “Tớ đi bài trước.”

Tính cách ấy cứng cỏi, mặc dù điều kiện gia đình không tốt, có sự kiên trì của riêng mình.

Huống hồ thân từ trước đến nay là điều khó nhất, trước mắt tôi chỉ có thể thở dài.

14.

Cuối tuần đã đến.

Tiêu Nhược Tuyết vốn còn có chút lo lắng hôm nay lại vô cùng bình tĩnh.

Xem ra ta đã nghĩ ra cách. Quả nhiên, hôm nay lấy tóc xét nghiệm DNA kết quả là 99%.

Khi nhận tờ báo cáo, tay tôi không ngừng run rẩy. Nói cách khác, em của tôi, còn sống!

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, tôi bắt đầu tự hỏi một câu hỏi khác, đó chính là: Cô ta lấy tóc của em tôi ở đâu?

Tôi vẫn luôn cho người theo dõi Tiếu Nhược Tuyết, không có một chút tin tức.

Nhưng nó ở ngay trước mũi tôi, lấy tóc của em tôi. Vốn là vì không muốn đánh rắn cỏ, tôi không muốn để cho người ta chằm chằm.

Nhưng bây giờ, xác định em tôi còn sống, tôi chờ không nữa.

15.

Lại một tuần theo dõi. Lúc này đây, hành tung của Tiếu Nhược Tuyết so với lúc trước còn đơn giản hơn.

Ngoại trừ những tên côn đồ kia ở cửa trường học chặn ta tìm ta tính sổ, ta cũng chỉ đến trường rồi về nhà, nếu như không biết bản chất thật của ta, tôi cũng sẽ thật sự cho rằng ta là một học sinh bình thường.

Chỉ là lúc ở nhà, ta luôn cố gắng sắm vai một đứa con tốt. Ở trường học, ta kênh kiệu hơn nhiều.

Khoe khoang, đương với Từ Khánh Dương, bắt nạt học. Nguyên nhân đơn giản chỉ là, nữ sinh kia xinh đẹp hơn so với ta.

Khi Tiếu Nhược Tuyết chặn nữ sinh kia trong toilet, khuôn mặt thâm đ ộc bảo nữ sinh kia liếm giày cho ta, tôi đi vào.

Bưng chậu lau nhà của dì lao công lên, đổ nước bên trong xuống đầu Tiếu Nhược Tuyết.

“Chị cái gì ?”

Lần đầu tiên, Tiếu Nhược Tuyết tháo bỏ lớp nguỵ trang ở trước mặt tôi, ánh mắt của ta thâm đ ộc, sắc mặt âm trầm.

“Cô đối xử với người khác như thế nào, tôi sẽ đối xử với như thế đó. Nếu lại để tôi phát hiện bắt nạt người khác, thì cút khỏi nhà tôi ngay!”

Đây cũng là lần đầu tiên, tôi buông lời tàn nhẫn với Tiếu Nhược Tuyết.

Bỏ lại những lời này, tôi mang theo nữ sinh kia rời đi. Trên người nữ sinh đã ướt, tôi chuẩn bị dẫn ấy đến phòng học, thay quần áo dự phòng tôi mang theo.

Mới vừa đi ra toilet, một cái áo khoác đã khoác lên người nữ sinh. Là Chu Lâm Lâm vốn nên đã tan học về nhà.

Mà áo ấy khoác lên người nữ sinh là một chiếc áo khoác đồng phục học sinh. Cô ấy cũng chỉ có một bộ đồng phục học sinh.

Về nhà muộn, có lẽ bà nội sẽ đánh ấy.

Cô ấy! Lúc nào cũng .

Cho dù thân ở vũng bùn, vẫn có thể phát ra ánh sáng của mình.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, ấy ngượng ngùng dời tầm mắt đi.

16.

Sau khi trở về, tôi đã chuyện Tiếu Nhược Tuyết bắt nạt học cho ba mẹ. Bọn họ không biết chân tướng, chỉ coi Tiếu Nhược Tuyết là con ruột của mình.

Đối với hành vi của Tiếu Nhược Tuyết, bọn họ chỉ cảm thấy đau lòng tự trách, lại không trách móc ta.

Bọn họ muốn dạy dỗ Tiếu Nhược Tuyết thật tốt, khổ sở dạy dỗ Tiếu Nhược Tuyết, khuyên ta đi xin lỗi nữ sinh kia, đổi lấy bàn tay Tiếu Nhược Tuyết đặt ở bên cạnh đang dần siết chặt.

Cô ta căm ghét. Ghét bọn họ quản lý quá ch ặt.

Tên giả mạo thay thế thân phận em tôi này, cho tới bây giờ cũng không có lòng biết ơn. Cho tới bây giờ cũng chỉ là một con đỉa biết hút m áu!

Tôi bắt đầu băn khoăn không biết có nên thật với ba mẹ trước hay không.

Bọn họ rốt cuộc vẫn có thực lực hơn tôi, có lẽ cho bọn họ biết, có thể sẽ tìm em nhanh hơn, trước đó bọn họ tìm mười mấy năm cũng không tìm .

Nói cho họ biết sự thật, liệu có khiến họ đau khổ hơn nữa hay không……

17.

Tiếu Nhược Tuyết chiến tranh lạnh với tôi, tôi cũng không thèm để ý. Nhưng có người để ý. Ví dụ như Từ Khánh Dương.

Trong giờ nghỉ trưa, hắn đặc biệt đến tìm tôi.

“Trần Thanh Thanh, sẽ không phải là ghen tị với Nhược Tuyết chứ?”

Lời này thật buồn , cho nên tôi hiếm khi lãng phí nước miếng với hắn: “Tôi ghen tị với ta cái gì?”

“Ghen tị ấy đáng hơn , hay là vì tôi thích ấy, không thích .”

Tôi nhịn không ra tiếng: “Cũng không biết lúc trước mỗi ngày đuổi theo phía sau tôi, muốn trai tôi là ai.”

“À đúng, có lẽ không phải người, mà là chó!”

Từ Khánh Dương tức giận giơ nắm đ ấm về phía tôi: “Trần gia căn bản không thể so với Từ gia chúng ta, Trần Thanh Thanh, đang đắc ý cái gì?”

Đối với việc này, tôi từ chối cho ý kiến.

“Nói về sản nghiệp, Trần gia quả thật không bằng Từ gia, , chỉ là một đứa con riêng, không phải sao?”

“Mày muốn chet à!” Nắm tay của hắn càng siết chặt hơn.

Tôi thật muốn nắm đ ấm của hắn đ ập xuống người tôi, hắn chỉ bỏ lại một câu: “Loại người á c đ ộc như , căn bản không xứng chị của Nhược Tuyết” rồi xoay người rời đi.

Chỉ thế thôi sao? Từ Khánh Dương chuyện ác cũng không phải chỉ một hai chuyện, hắn sở dĩ không thủ với tôi, chắc hẳn là vì thân phận con riêng của hắn, cho hắn không dám thăm dò Từ gia có vì hắn mà kết thù với tôi hay không.

Dù sao, hai nhà kết thù, đối với Từ gia mà nhiều hơn lợi. Cho nên cho cùng, hắn là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Tuy rằng nắm đ ấm của hắn không thể nện xuống, cũng đủ dùng. Ngày hôm sau, một video bắt nạt trong khuôn viên trường lan truyền trên mạng.

Nhưng vẫn chưa lên hotsearch đã biến mất không thấy tăm hơi. Ở thời đại công nghệ phát triển này, Từ gia để xoá bỏ những video này nhất định tốn không ít tiền.

Mà nam chính trong video là Từ Khánh Dương, bỗng nhiên trở nên khiêm tốn hơn.

Đừng là đến cảnh cáo tôi, ngay cả khi thấy tôi, cũng cắn răng đi đường vòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...