Em cùng cha khác mẹ viết thư cho trùm trường bị giáo viên phát hiện.
Để duy trì hình tượng thuần khiết của mình,
Dưới ánh mắt của mọi người, ấy láu cá đó là của tôi.
Dưới ánh xét đoán của giáo viên và học, tôi đã thừa nhận.
1 Thư bị phát hiện một cách khó hiểu.
Khi tôi bước vào lớp, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi lập tức về phía Giang Đường – em trên danh nghĩa của tôi.
Trong lớp không biết ai đột nhiên hô lên: [Thưa , Giang Hạ đến rồi!]
Trong khoảnh khắc, sự xuất hiện của tôi như một giọt nước lạnh rơi vào nồi dầu sôi,
Cả lớp lập tức trở nên ồn ào khi thấy tôi.
Giáo viên cầm lá thư, nhíu mày bước đến trước mặt tôi.
[Giang Hạ, đây là của em sao?]
Tôi phong bì màu hồng từng xuất hiện trong tay Giang Đường trước mặt, không trả lời.
Giang Đường từ giữa đám đông bước ra, thân mật khoác lấy cánh tay tôi.
[Chị, chị đừng có dối nhé. Cái phong bì này em tận mắt thấy chị bỏ vào bàn của Cố Vận Thời đấy, chị thật là, bây giờ là lúc cần tập trung học hành, sao chị lại nghĩ đến chuyện đương gì cơ chứ?]
Giang Đường giả vờ kinh ngạc, che miệng: [Chẳng lẽ chị muốn trèo cao vì nhà Cố Vận Thời giàu có? Thật là, nhà mình cũng đâu có bạc đãi chị đâu.]
Tôi bình tĩnh màn kịch của ai đó.
Nhìn ta vừa đổ bẩn lên tôi vừa dùng ánh mắt cảnh cáo,
Trong lòng tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bạn cùng lớp vì mấy câu này mà lại ồn ào lần nữa, những lời ra không ngoài chuyện tôi mơ mộng muốn gả vào hào môn.
Giáo viên cũng tôi với ánh mắt không đồng .
Những lời bàn tán đầy ác ý và suy đoán tràn ngập bên tai tôi,
Tôi cúi mắt xuống, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như quay trở lại cảnh bị lập, bị chỉ trích và bàn tán nhiều năm trước.
Môi tôi hơi run rẩy.
Giáo viên tôi, lại liếc phong bì màu hồng trên tay, thở dài một hơi.
[Thôi rồi, biết em học giỏi, bây giờ không phải lúc để đương, nghĩ chuyện khác. Cái thư này em cầm về, sau đó viết một bài kiểm điểm dài 1000 chữ cho .]
Chuyện bị giáo viên nhẹ nhàng bỏ qua.
Giang Đường tròn xoe mắt giáo viên, dường như không tin chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Tôi gật đầu nhận lấy phong bì.
Sau khi giáo viên rời đi, tôi mở phong bì trong tay ra.
Bên trong toàn là những lời lẽ ướt át, mùi mẫn, thậm chí còn có nhiều câu sai ngữ pháp.
Từng chữ từng câu đều mập mờ đến cực điểm.
[Chị…]
Giọng Giang Đường khiến tôi về phía ta.
[Không hổ là học sinh đứng đầu khối nhỉ? Chuyện sớm lớn thế này, mà giáo viên cũng bênh cho chị.]
[Đúng đó.] Mấy đứa đi theo ta phụ họa.
[Còn mơ tưởng trèo cao sao? Nhà họ Cố là nơi chị có thể mơ tới à?]
[Muốn ở bên Cố Vận Thời, cũng không đến lượt cái dạng nghèo hèn như chị đâu, thế nào thì Giang Đường cũng hợp hơn.]
[…]
Những lời không chút nể nang từng câu từng chữ nện thẳng vào tôi.
Tôi giơ phong bì trong tay lên kẻ đầu sỏ: [Có vài chuyện, ai người đó tự biết.]
[Sao? Làm mà không dám nhận hả?] Một đứng sau Giang Đường khinh miệt tôi.
Cô ta học không giỏi bằng tôi, luôn đứng thứ hai lớp.
Không sao, tôi hiểu mà.
[Câu này tôi trả lại nguyên vẹn cho , nếu không tin, chúng ta có thể so nét chữ của cả lớp.] Tôi lắc lắc phong bì trong tay, ghét bỏ món đồ trong tay: [Kiểu chữ này, trong lớp chắc chẳng có mấy người viết đâu.]
Có lẽ giáo viên vì để ý cảm của tôi nên đã không mở thư ra xem, nếu mở ra, chắc chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra cái kiểu chữ như gà bới này tuyệt đối không phải của tôi.
[Cô…]
[Bốp!]
Tiếng đạp cửa lớn phía sau ngăn cắt lời Giang Đường định .
Thiếu niên một tay cầm bóng rổ, một tay đút túi quần, lơ đễnh bước về chỗ ngồi của mình.
Sau khi đặt bóng rổ xuống, cậu ta quét mắt quanh lớp.
Cảm nhận ánh đổ dồn về phía mình, cậu ta cau mày.
[Nhìn gì ? Không muốn có mắt à?!]
Ngay lập tức, cả lớp im phăng phắc.
Tôi thu ánh mắt về, đi về chỗ ngồi.
Tôi tiện tay nhét phong bì và lá thư vào ngăn bàn, lơ ánh mắt của mọi người dõi theo tôi và Cố Vận Thời.
Làm bài tập.
Thật ra, chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Bạn thấy sao?