Một tuần trôi qua kể từ khi Tần Nhu khảo sát khu đất, mọi chuyện vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Những sự việc đó cứ tiếp tục tái diễn, Hạ Thần rất muốn giải quyết dứt điểm vấn đề, vì cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn. Những sự cố tiếp tục xảy ra khiến không thể an tâm.
Vào một buổi sáng cuối tuần, Tần Nhu quyết định gặp Hạ Thần để thảo luận thêm về những gì đã phát hiện . Khi Hạ Thần thấy bước vào phòng việc, có thể cảm nhận sự nghiêm túc và quyết đoán trong ánh mắt của . Tần Nhu không phải là người dễ dàng bị đánh lừa bởi những trò ma mị, và Hạ Thần biết đang chuẩn bị đưa ra những thông tin quan trọng.
“Có thông tin gì mới không?” Hạ Thần lên tiếng, cố gắng kiểm soát sự lo lắng trong lòng.
Cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh đầy chắc chắn: “Không phải khu đất này có vấn đề. Tôi đã điều tra những gia đình trước đây từng sở hữu khu đất này. Họ có lịch sử khá kỳ lạ. Có những câu chuyện về các nghi lễ cổ xưa, những thầy cúng và cả lời nguyền mà họ từng truyền lại. Nhưng tôi không nghĩ những câu chuyện đó có thể ảnh hưởng đến công trình của . Thực chất là do có người đang cố tạo ra những sự cố này rồi đổ lỗi cho những gia đình kia.”
Hạ Thần gật đầu, nhớ lại những gì mình đã nghe từ người đàn ông lạ mặt trước khi mua lại khu đất. “Ý là khu đất này không bị nguyền rủa, mà có ai đó cố gieo rắc nỗi sợ hãi, đúng không?”
Tần Nhu gật đầu. Trong không gian trầm lặng, Hạ Thần cảm nhận sự nghiêm trọng của hình. Anh biết rằng công việc của mình không chỉ là xây dựng một dự án bất sản nữa. Cuộc chiến này không chỉ liên quan đến công ty của mà còn là cuộc đối đầu với những thế lực mà chưa thể hiểu rõ.
Hạ Thần thở dài, khổ: “Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”
Tần Nhu mỉm đầy tự tin. “Bắt đầu từ chính mảnh đất kia.”
Tần Nhu đề nghị Hạ Thần tổ chức một buổi họp để trấn an toàn bộ công nhân. Cô giải thích rằng điều quan trọng nhất lúc này là tạo ra một bầu không khí an lành để xua tan đi nỗi sợ hãi đang bao trùm nơi đây.
“Tôi biết họ đang hoang mang.” Tần Nhu với giọng điềm tĩnh, “Nhưng nếu để họ tiếp tục như , chỉ càng mọi thứ tệ hơn. Anh cần tạo niềm tin cho họ, phải họ cảm thấy an toàn, không có gì phải sợ hãi.”
Hạ Thần , vẫn còn chút e ngại, biết đúng. “Vậy có ý tưởng gì không?”
“Trước hết, chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp nhỏ với công nhân. Chúng ta sẽ chia sẻ những thông tin thực tế, giải thích những sự cố đã xảy ra không phải là dấu hiệu của thế lực huyền bí, mà là những vấn đề có thể giải quyết. Sau đó, tôi sẽ giúp tổ chức một nghi thức nhỏ để giúp họ xua đi nỗi sợ hãi. Anh phải tin tôi, đừng để họ cảm thấy bị bỏ rơi.”
Tối hôm đó, khi buổi lễ cúng nhỏ chuẩn bị tổ chức tại công trường, Hạ Thần thấy Tần Nhu bắt đầu sắp xếp mọi thứ một cách vô cùng tỉ mỉ. Cô dựng một vòng tròn bằng phấn trắng quanh khu vực mà công nhân thường việc, rồi đặt các vật phẩm lên giữa vòng tròn: một cây nến nhỏ, một chén nước, vài lá bùa và một nhành cây nhỏ. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, không khí xung quanh trở nên u ám cũng đầy tĩnh lặng.
Khi công nhân bắt đầu tụ tập xung quanh, họ vẫn nhau với ánh mắt nghi ngờ. Nhiều người không tin vào những điều như , Tần Nhu không để sự bất an ấy mình phân tâm.
Cô : “Tôi hiểu rằng những hiện tượng kỳ lạ đã khiến mọi người cảm thấy hoang mang. Nhưng hãy nhớ rằng, những điều này chỉ là những sự cố, chứ không phải là những dấu hiệu của sự nguy hiểm hay sự trừng từ thế lực nào. Hôm nay, chúng tôi tổ chức buổi lễ này không phải để cầu xin điều gì, mà là để mang đến cho mọi người sự an lành, để xua tan mọi lo âu và mang lại sự bình an cho công trường.”
Một công nhân, người vốn đã nghe nhiều câu chuyện kỳ bí, khẽ hỏi: “Nhưng sao chúng ta biết chắc mọi chuyện sẽ ổn?”
Tần Nhu mỉm nhẹ nhàng. “Niềm tin là sức mạnh lớn nhất. Nếu tin vào những điều tốt đẹp, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Hạ Thần đứng bên cạnh, quan sát. Lúc này, Tần Nhu đưa cho Hạ Thần 10 tấm phù viết đầy các thuật mà không ai hiểu. Cô hướng dẫn chôn chúng quanh khu đất, tạo thành một trận pháp bảo vệ tạm thời. Anh không hiểu hết những gì Tần Nhu đang , có thể cảm nhận sự yên bình dần lan tỏa trong không khí. Công nhân bắt đầu bình tĩnh lại, ánh mắt họ không còn lo lắng như trước.
…
Tần Nhu đang ngồi trước một bàn thờ nhỏ, nơi những nén hương bốc lên làn khói mỏng manh. Ánh nến nhấp nháy, phản chiếu bóng hình trên tường như một bóng ma mơ hồ. Cô đặt tay lên chiếc bùa từ gỗ, môi khẽ lẩm bẩm những lời cầu nguyện. Trong không khí tĩnh lặng, mỗi âm thanh, mỗi cử của đều có thể thay đổi toàn bộ sự cân bằng.
Hạ Thần đứng bên ngoài, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Anh biết Tần Nhu đang sử dụng khả năng của mình để điều tra, chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như lúc này. Mặc dù đã sẵn sàng đối mặt với kẻ thù, giờ đây, mới nhận ra rằng việc đối đầu với thế lực này sẽ không dễ dàng chút nào.
"Được rồi," Tần Nhu bỗng lên tiếng, khiến Hạ Thần giật mình. Cô đứng dậy, bước lại gần , gương mặt trở nên nghiêm nghị. “Tôi đã tìm ra rồi.”
"Là người ?" Hạ Thần hỏi, giọng không giấu sự căng thẳng. Anh thật sự tò mò cái thứ kia có phải là con người không?
Tần Nhu gật đầu. “Đúng . Họ đã nhóm thầy cúng để quấy công trường nhằm chậm tiến độ của dự án.”
Hạ Thần cảm thấy giận dữ dâng lên trong lòng. “Bọn họ đang chơi những trò hèn hạ này để hoại công việc của tôi sao?”
“Anh cũng biết rõ, đây không chỉ là dự án trọng điểm của Quang Khởi mà còn là dự án trọng điểm của cả Xuyên Thành này và nếu dự án này thành công, nó sẽ khiến họ gặp rất nhiều khó khăn. Vì thế, họ muốn tìm mọi cách để chậm tiến độ, thậm chí khiến cho phải từ bỏ dự án.”
Hạ Thần siết chặt tay lại. Anh đã từng đối mặt với nhiều đối thủ trong công việc, lần này, đối thủ không chỉ đơn thuần là những con số hay chiến lược, mà là những trò ma quái mà không thể ngờ đến.
"Vậy bây giờ chúng ta phải gì?" Hạ Thần hỏi, quyết tâm không để kẻ thù tiếp tục hoành hành.
Tần Nhu một lúc, rồi thở dài. "Chúng ta cần phải đối phó với họ ngay từ gốc. Họ không chỉ thầy cúng, mà còn có những thế lực ngầm hỗ trợ. Để giải quyết hoàn toàn, chúng ta cần tìm ra nguồn gốc sâu xa của vấn đề và ngừng ngay mọi sự can thiệp của họ."
Hạ Thần , cảm nhận sự kiên quyết trong ánh mắt ấy. Anh biết rằng mình không thể một mình, mà cần phải có sự trợ giúp của Tần Nhu. Anh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Cô chỉ đường, tôi sẽ theo.”
"Được." Tần Nhu , ánh mắt sáng lên. “Chúng ta cần phải xác định những người đứng sau và những kẻ giúp đỡ họ. Một khi chúng ta biết rõ họ là ai, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Trong những ngày tiếp theo, Hạ Thần và Mục Hoài liên tục tìm kiếm thông tin, kết hợp với những nghi lễ và phương pháp huyền bí của Tần Nhu để theo dõi những dấu vết còn sót lại.
Bạn thấy sao?