9
Buổi tối, Vương Miễn nằm trong phòng tầng ba của ngôi nhà tự xây ở quê, báo cáo hình với tôi qua điện thoại.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi nghĩ ấy thật là "cao tay", chiêu này đúng là đánh thẳng vào điểm yếu của bố mẹ chồng.
"Thế bước tiếp theo, định gì?" Tôi hỏi.
Vương Miễn suy nghĩ một lúc rồi : "Xem như nghỉ ngơi một thời gian, rồi từ từ đợi món quà của thời gian..."
"..."
Sao tôi có cảm giác ấy đang rất khoái chí .
Nhìn thấy biểu cảm của tôi không thân thiện, Vương Miễn vội : "Mấy ngày tới em phải chịu khó rồi, em ."
Tôi thở dài : "Chịu khó thì không sao, chỉ cần xử lý chuyện là ."
Sau khi cúp máy, con tôi – Bối Bối, bĩu môi hỏi: "Bao giờ ba mới về nhà mẹ?"
Những năm gần đây, buổi tối tôi thường nhận thêm một số việc thêm để kiếm thêm thu nhập, nên phần lớn thời gian là Vương Miễn ru con ngủ.
Anh ấy không về nhà, con còn cảm thấy bất tiện hơn cả tôi.
Tôi chỉ có thể : "Còn một thời gian nữa con ạ, con nhớ ba rồi phải không?"
Bối Bối gật đầu, rồi hỏi: "Mẹ ơi, sao ba lại giả vờ như không có việc , rồi về lừa ông bà nội ?"
Tôi sững người, thì ra những cuộc trò chuyện giữa tôi và Vương Miễn từ trước đến giờ đều đã lọt vào tai con.
Trời ạ, chuyện này thật sự không phải là điều giáo dục tốt!
Con bé đã gần sáu tuổi, đang ở giai đoạn phát triển trí não mạnh mẽ, cần nuôi dưỡng một thế giới quan đúng đắn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi mới : "Vì ông bà muốn ba giúp đỡ , ba nghĩ rằng của con nên tự lập và tự kiếm tiền nuôi con của mình."
Nói như chắc là ổn rồi.
Bối Bối suy nghĩ một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: "Con không hiểu lắm. Ba chỉ cần không quan tâm đến họ nữa là mà, sao lại phải phức tạp thế?"
—-------------
Bối Bối chỉ gặp ông bà nội một, hai lần mỗi năm, nên chẳng có cảm gì nhiều, tự nhiên ra những câu như thế.
Nhưng thế giới của người lớn lại phức tạp hơn nhiều.
Tôi đành : "Là như thế này, ba cũng ông bà nuôi nấng từ nhỏ, giống như bây giờ mẹ và ba đang chăm sóc con . Bố mẹ cũng đã rất vất vả, khó khăn. Chúng ta không thể vì họ đã già, có phần hơi hồ đồ, mà cắt đứt mọi liên lạc với họ ."
Vương Miễn có mối quan hệ phức tạp với bố mẹ mình, xét cho cùng, ấy vẫn có lòng tốt với họ.
Bối Bối gật gù như hiểu một chút.
Tôi tiếp tục giải thích: "Còn nữa, khi ba con học đại học, nhà ông bà nội lúc đó rất khó khăn, nghe ông nội đã phải đi vay mượn khắp nơi, gặp biết bao người, chịu không ít lời từ chối mới gom đủ tiền học phí và sinh hoạt phí cho ba."
Đó là điều mà Vương Miễn mãi mãi khắc ghi trong lòng!
Bố mẹ chồng tuy không có văn hóa, kiến thức, lại còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, họ đã thực sự thương và đặt nhiều kỳ vọng vào Vương Miễn.
Tôi nhẹ nhàng : "Vì , ba con vừa muốn chăm lo cho gia đình nhỏ của chúng ta, vừa muốn hiếu thảo với ông bà nội, để họ có tuổi già hạnh phúc. Không còn cách nào khác, ba phải dùng một số biện pháp đặc biệt. Con nhớ không, hồi ở trường mẫu giáo, con đã học câu: 'Cha mẹ có lỗi, con cái có trách nhiệm khuyên nhủ. Lời phải dịu dàng, thái độ phải ôn hòa.'"
Nhờ chương trình học của Bối Bối ở trường mẫu giáo, tôi đã học rất nhiều điều từ Đệ Tử Quy.
Câu này có nghĩa là khi cha mẹ sai, con cái có trách nhiệm khuyên nhủ họ sửa sai, khi góp ý phải giữ thái độ tôn trọng, ôn hòa.
Những gì Vương Miễn đang lúc này chẳng phải là một cách khuyên nhủ khác hay sao?
Bạn thấy sao?