7
Bố chồng thấy tôi kiên quyết như , ông buồn rầu thở dài : "Ôi, các con trẻ bây giờ đều ích kỷ như sao! Không thể sống như thế ! Ngày xưa, bố là cả trong nhà, từ khi đi kiếm tiền, mỗi tháng đều đưa hết lương cho mẹ để nuôi bốn đứa em. Chẳng lẽ bố lại không lo cho họ, để họ c//hế//t đói sao?"
Chuyện này đúng là có thật, tôi đã từng nghe Vương Miễn kể về nó, hình ngày xưa và bây giờ hoàn toàn khác nhau.
Tôi chỉ có thể : "Theo cách bố , Vương Miễn phải đưa hết tiền lương cho bố. Được thôi! Thế còn con, con cũng đi kiếm tiền, con có phải đưa hết cho mẹ con để nuôi trai và các cháu của con không?"
Bố chồng lập tức nổi nóng, không hài lòng : "Con gì ! Phụ nữ lớn nhất là không phép bòn rút về nhà mẹ đẻ!"
Lại còn cái lý lẽ phụ nữ không phép bòn rút về nhà mẹ đẻ nữa sao?!
Tôi trợn mắt, châm biếm : "Vậy nên con phải cam chịu xui xẻo, kiếm tiền chỉ để nuôi con trai út của bố mẹ thôi sao? Con đâu có ngu! Con có con cái của mình cần nuôi, cũng có gia đình mẹ đẻ cần giúp đỡ, con đâu có dư tiền không biết tiêu vào đâu! Bố mẹ sinh thì phải có trách nhiệm nuôi nấng, đi tìm chúng con gì?"
Bố chồng quát lên: "Cô!"
Thấy không khí đang rất căng thẳng, Vương Miễn vội vàng bước đến trước mặt bố mình, cầu xin: "Bố, vì bố mẹ mà con đã ly hôn rồi, bố còn muốn gì nữa?"
Bố chồng tức giận : "Con ly hôn liên quan gì đến bố? Con đúng là vô dụng, ngay cả vợ con cũng không quản !"
Vương Miễn khổ : "Con vô dụng, thôi, thôi, bây giờ con chẳng còn gì nữa, bố mẹ vui chưa?"
Bố chồng trợn mắt quát: "Thằng khốn nạn..."
Chưa kịp hết, mẹ chồng đã vội vàng bước tới ngăn lại, : "Thôi thôi! Đừng nữa! Bây giờ không tiện thì sau này hãy bàn tiếp. Hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta về thôi."
Em dâu thút thít : "Nhưng mẹ ơi, trung tâm chăm sóc sau sinh thì sao..."
Mẹ chồng lập tức nháy mắt ra hiệu: "Để sau hãy !"
Mẹ chồng tôi là người rất khôn ngoan và biết thời thế.
Bà biết hôm nay không thể lấy gì, nên cũng không muốn căng thêm mối quan hệ.
Thế là bà kéo theo bố chồng và em dâu ra về.
Trước khi đi, bố chồng còn trút một trận mắng mỏ lên Vương Miễn, gọi ấy là đồ vô ơn, đồ vô dụng.
Hai người họ, một người đóng vai nghiêm khắc, một người đóng vai hiền lành, đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
—----------
Sau khi bố mẹ chồng rời đi, Vương Miễn và tôi nằm bệt trên ghế sô-pha, không còn chút sức lực nào.
Cặp đôi già đó, ngày càng khó đối phó hơn.
Tôi buồn bã : "Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây?"
Không thể mỗi lần họ đến lại diễn một màn kịch .
Thời gian kéo dài, họ sẽ phát hiện ra chúng tôi chỉ giả vờ ly hôn, lúc đó thì mọi lời sẽ vô tác dụng.
Vương Miễn ủ rũ, sau một lúc mới : "Thật ra vẫn còn một cách... Không ngờ chúng ta lại phải đi đến bước này."
Suốt nửa năm qua, công ty của Vương Miễn đang có kế hoạch cắt giảm nhân sự lớn, và bộ phận nhân sự đã đưa ra chế độ bồi thường N+7.
Trong hình hiện tại, đây đã là một dạng phúc lợi khá tốt.
Rất nhiều nhân viên đã nhận tiền và tìm công việc khác.
Vương Miễn thì khá bình tĩnh, một phần vì dự án của ấy còn chút nữa là hoàn thành; phần khác là vì ấy muốn tìm công việc mới ổn định rồi mới chấp nhận bị sa thải.
Gần đây, ấy đã thỏa thuận với một người học cũ, sau khi nghỉ việc sẽ chuyển sang công ty của người , với mức lương và đãi ngộ khá tốt.
"Anh và học đã xong rồi, định hai tháng nữa sẽ thủ tục nhận việc." Vương Miễn .
"Hai tháng? Sao lại cần nhiều thời gian ?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Vương Miễn thở dài, mắt xa xăm, nhẹ nhàng : "Lần này phải ra tay thật mạnh."
Bạn thấy sao?