6
Tôi dứt khoát vào phòng ngủ lấy giấy ly hôn giả ra, ném cho họ và : "Chúng con không còn là người một nhà nữa, có chuyện gì thì tìm Vương Miễn mà , đừng tìm con nữa!
"Bây giờ, vì sự đòi hỏi không ngừng của mọi người mà con trai của các người đã ly hôn rồi. Để xem các người còn định hoại ấy tới mức nào nữa."
Bố mẹ chồng nhanh chóng lật giở tờ giấy ly hôn, lo lắng chất vấn Vương Miễn: "Chuyện này là sao?!"
Vương Miễn, diễn viên kịch tài ba, lập tức nở một khuôn mặt đau khổ và : "Con có thể gì khác đây, bố mẹ? Lúc con mới đi ba năm, hai người cứ đòi xây nhà mới, ép con đưa 100,000 tệ.
Lúc đó con và mẹ Bối Bối đang tiết kiệm tiền đặt cọc để mua nhà và chuẩn bị kết hôn. Vì đưa số tiền đó cho bố mẹ mà bọn con phải hoãn cưới hơn một năm."
"Mười vạn chỗ này, mười vạn chỗ kia, nếu con và Vương Miễn là đại gia thì đã chẳng sao, vấn đề là chúng con cũng chẳng có tiền!"
Bố mẹ chồng ho khan không tự nhiên, : "Chuyện đó đã bao nhiêu năm rồi, nhắc lại gì?"
Vương Miễn : "Sao lại không nhắc? Khi con cưới, bố mẹ không bỏ ra một xu, mẹ của Bối Bối cũng chẳng gì. Sau đó khi Vương Trọng cưới, em dâu muốn cái này cái kia, bố mẹ đều sắm đủ, rồi còn tìm con để lấy thêm mười vạn... Chúng con đâu phải ngân hàng!"
Mẹ chồng cau mày : "Ôi, chuyện đó là do hai đứa đồng ý mà."
Em dâu cũng có vẻ không vui, : "Nhà nào cưới vợ mà không có sính lễ, không mua nhà chứ? Đừng tính vào tôi."
Tôi lạnh: "Khi tôi cưới, sính lễ chỉ có 68,000 tệ, đều là do bố của Bối Bối từng chút một tiết kiệm mà có. Khi chúng tôi kết hôn còn phải đi nhà! Hai đứa con trai, rõ ràng thiên vị ra mặt, chẳng qua là thấy tôi dễ bị bắt nạt thôi!"
Bố mẹ chồng im lặng một lúc lâu mới : "Các con đã học hành tử tế, có học thức, nên mạnh mẽ hơn chúng nhiều..."
Vậy theo cách đó, con cái chăm chỉ học hành lại trở thành nhóm yếu thế, còn những kẻ lười biếng sa ngã thì lại có người thương!
Đây đúng là cái lý lẽ ngược đời gì chứ!
Vương Miễn thở dài : "Bố mẹ à, con muốn rằng vì những chuyện như thế này mà mẹ của Bối Bối không muốn sống với con nữa, con có thể hiểu . Bây giờ con còn ở nhà, chỉ là để xem xét hình thôi. Nếu bố mẹ còn tiếp tục đòi hỏi vô lý, bọn con sẽ hoàn toàn chấm dứt."
—---------
Bố mẹ chồng và Vương Miễn bắt đầu lâm vào bế tắc.
Hai người họ cũng không phải hoàn toàn không còn nhân tính, không muốn thấy con trai lớn rơi vào cảnh vợ chồng ly tán, lại sợ rằng nếu Vương Miễn dứt khoát, ấy sẽ không chăm lo cho họ nữa.
Bố chồng quay sang tôi : "Con dâu cả, chuyện của hai đứa sao mà nghiêm trọng thế, có đến mức như không?"
Tôi nhạt một tiếng và : "Chuyện giúp đỡ họ hàng qua lại thì con đồng ý, con sẽ không giúp nuôi con cái của người khác! Người ta cứu nguy chứ không cứu nghèo, bố mẹ hiểu chứ?"
Hai người họ cứ nhắc đi nhắc lại về việc hai đứa con trai quan trọng như thế nào, chẳng qua là vì coi thường việc chúng tôi chỉ sinh một đứa con thôi mà!
Nhưng con của tôi là bảo bối quan trọng nhất của tôi trên đời này!
Tiền của tôi là để dành cho con mình, sao lại có thể dành cho con cái của người khác!
Bạn thấy sao?