Em Dâu Mang Thai [...] – Chương 4

4

 

Bố mẹ chồng và em dâu không ngại đường xa, đột nhiên đến nhà chúng tôi mà chẳng thèm báo trước một tiếng.

 

Nhìn em dâu ôm bụng cẩn thận từng bước đi, tôi không khỏi trợn mắt ngán ngẩm.

 

Mới có hơn ba tháng, bụng còn chưa rõ, mà đã ra vẻ đến thế!

 

Nếu sau này thực sự sinh ra hai đứa con trai, chẳng phải ta sẽ trở thành Từ Hy Thái Hậu luôn sao!

 

Em dâu thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sô-pha nhà tôi, nhồm nhoàm ăn hết chỗ khoai tây chiên của con tôi, rơi vãi khắp sàn nhà.

 

Thế mà ta chẳng thèm để ý, còn quay sang với tôi: "Chị dâu, có nước ngọt không? Khát quá!"

 

Tôi giả vờ như không nghe thấy, bố mẹ chồng thì vội vàng bảo: "Du Tĩnh à, mau lấy ít nước cho nó uống!"

 

Vương Miễn lạnh lùng : "Nhà chúng tôi không có nước ngọt, chỉ có nước lọc, muốn uống thì tự đi mà lấy."

 

Em dâu không vui, bĩu môi: "Không phải tôi muốn uống, mà là hai đứa cháu trai của muốn uống!"

 

Tôi: "..."

 

Không phải ai cũng có thể thản nhiên ra những lời như .

 

Vương Miễn khẽ nôn khan, rồi hỏi: "Các người đến đây có việc gì?"

 

Bố chồng đáp: "Muốn tìm cho em dâu con một trung tâm chăm sóc sau sinh ở chỗ hai đứa. Nghe bây giờ trung tâm chăm sóc hiện đại lắm, mỗi ngày đều có nhiều hoạt ! Mẹ khỏe thì mới chăm sóc con tốt chứ!"

 

Không ngờ, tư tưởng của bố chồng tôi lại tiến bộ đến .

 

Tôi : "Trung tâm chăm sóc sau sinh đắt lắm, có chỗ ba năm vạn, có chỗ đến mười mấy vạn, em dâu thích loại giá nào?"

 

Đi cũng , phải có tiền chứ!

 

Em dâu hờ hững : "Ít nhất cũng phải bảy tám vạn trở lên, dưới năm vạn thì chất lượng không tốt đâu!"

 

Đúng là giọng điệu lớn lối...

 

Tôi nở một nụ không mấy thật lòng: "Xem ra Vương Trọng kiếm kha khá rồi nhỉ!"

 

Mẹ chồng mỉm : "Chuyện đặt chỗ cho trung tâm chăm sóc sau sinh, con giúp đặt nhé. Em dâu con có tin vui lớn thế này, chẳng lẽ hai đứa không định tặng chút quà gì sao?"

 

「……」

 

Tôi cảm thấy bây giờ là lúc đưa ra giấy ly hôn giả rồi!

 

—---------

 

Tôi và Vương Miễn đúng là tâm linh tương thông.

 

Ngay khi mẹ chồng vừa xong, hai chúng tôi đã lập tức trao nhau ánh mắt.

 

Tôi thẳng thừng : "Chúng con không có nhiều tiền như , không đủ khả năng chi trả cho trung tâm chăm sóc sau sinh cao cấp."

 

Sắc mặt em dâu lập tức thay đổi, ta kéo áo mẹ chồng và : "Mẹ chẳng phải chị chắc chắn sẽ giúp sao? Mới chỉ vừa mở lời thôi mà người ta đã không chịu, thì con còn sinh con trai gì nữa? Dựa vào lương tháng 3000 của Vương Trọng, chắc cả nhà đi mà húp gió Tây Bắc!"

 

Mẹ chồng nghe thấy , lập tức dỗ dành ta: "Không đâu, không đâu, đừng giận mà."

 

Tôi thật sự không hiểu, bao nhiêu năm qua, mẹ chồng luôn rất sợ em dâu, trong khi đối với tôi thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, khắt khe.

 

Có phải vì gia đình em dâu ở cùng làng, nên họ ngại ngần nhiều hơn?

 

Bố chồng cũng không vui, ông không chuyện với tôi, chỉ nghiêm giọng hỏi Vương Miễn: "Con cả, con đi?"

 

Đây rõ ràng là ép Vương Miễn phải đưa ra quyết định.

 

Vương Miễn ngồi cứng ngắc, ra hiệu bằng ánh mắt với tôi.

 

Tôi thở dài, vai trò người xấu vẫn phải để tôi .

 

"Đừng hỏi Vương Miễn nữa, dù sao thì con cũng không đồng ý. Khi con sinh Bối Bối, con còn chẳng dám đi trung tâm chăm sóc sau sinh, tại sao phải tốn tiền cho người khác?" Tôi .

 

Bố chồng ho khan một tiếng, : "Con dâu cả, con là không đúng. Chúng ta là một gia đình, phải giúp đỡ nhau thì mới đoàn kết . Làm người, không thể tính toán thiệt hơn quá nhiều."

 

Mẹ chồng cũng thêm vào: "Bây giờ các con có điều kiện rồi, không thể không lo cho gia đình. Ngày xưa, chúng ta vất vả nuôi nấng Vương Miễn, chẳng phải mong rằng sau này nó sẽ giúp cả nhà có cuộc sống tốt hơn sao? Nếu chỉ lo cho cái tổ nhỏ của mình, đến cả em ruột cũng không quan tâm, người ta sẽ đàm tiếu sau lưng."
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...