3
Giờ thì tôi đã hiểu, cách của ấy chính là diễn kịch...
Chẳng trách hồi đại học, ta nhất quyết muốn tham gia câu lạc bộ kịch !
Bố mẹ chồng vốn nghĩ rằng một khi họ mở lời, chúng tôi ít nhiều gì cũng sẽ rút tiền ra giúp. Nhưng không ngờ tôi và Vương Miễn lại cãi nhau trước mặt họ.
Hai người họ bị dọa choáng váng, vội : "Thôi thôi, nếu dạo này hai đứa không dư dả thì thôi . Gia đình hòa thuận là quan trọng nhất."
Thế là họ không dám đề cập đến việc chúng tôi phải trả tiền nữa, ngược lại còn khuyên chúng tôi nên hòa giải.
Trên đường về, tôi cảm thấy nặng trĩu trong lòng, : "Hiệp 1 thắng sát nút, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc đâu."
Vương Trọng là một thằng vô dụng, chỉ biết ăn bám cha mẹ, mà cha mẹ ta cũng chẳng có gì ngoài việc bám vào chúng tôi.
Thật là một chuỗi thức ăn đáng ghê tởm!
Điều tôi tức nhất là vợ chồng tôi lại ở đáy chuỗi thức ăn đó!
Chúng tôi vốn là cỏ dại, giờ thì thật sự là cỏ dại.
Vương Miễn thở dài và : "A Tĩnh à, không thì hai đứa mình đi giấy ly hôn trước ..."
—-------------
Tôi hít một hơi thật sâu, : "Không !"
Ly hôn giả là một việc rất ngu ngốc, huống hồ lại vì chuyện này mà ly hôn giả.
Tôi có một đồng nghiệp, cuộc sống vốn dĩ rất ổn, vì muốn mua nhà mà ấy và chồng đã thủ tục ly hôn giả. Cuối cùng, nhà lớn thì mua , người ở trong nhà lại không phải là ấy.
Chồng ấy lúc đầu không có ý ngoại , khi hôn nhân không còn ràng buộc về pháp lý, tâm lý ta bắt đầu thay đổi, và cuối cùng ngoại với một nữ đồng nghiệp trẻ.
Tuy rằng chồng của đồng nghiệp tôi vốn dĩ không phải người tốt, nếu không có ly hôn giả, chắc chắn ấy đã có thể bảo vệ lợi ích của mình tốt hơn.
Tôi không nghĩ Vương Miễn là loại người như , tôi cũng phải bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Vương Miễn xua tay : "Anh không có ý ly hôn thật, ý là mua một cái giấy giả trên mạng, lừa bố mẹ là xong."
Tôi do dự: "Có cần thiết không? Chẳng lẽ phải diễn kịch mãi sao? Tết cũng không về à?"
Chỉ vài tháng nữa là đến Tết. Tuy tôi cũng chẳng thích về nhà chồng lắm, tôi cũng không thể về nhà mẹ đẻ , vì ở chỗ tôi có một quan niệm.
Người ta rằng con lấy chồng không về nhà mẹ đẻ vào đêm 30, nếu không sẽ mang lại xui xẻo cho gia đình mẹ đẻ.
Khi tôi vừa kết hôn, mẹ tôi đã với tôi điều này, dặn tôi đêm 30 đừng có mà về. Tôi tức đến mức không ngủ cả đêm.
Tôi và Vương Miễn giống như bị kẻ địch truy đuổi trước mặt, còn phía sau lại bị chặn đường, số mệnh thật trớ trêu.
Vương Miễn ôm lấy tôi, đầy khí thế : "Năm nay chúng ta không về nhà ai hết, sẽ dẫn em và con Bối Bối đi du lịch ở Hải Nam ăn Tết!"
"Thật không? Thế thì tuyệt quá!"
Tôi vui mừng hẳn lên.
Tôi không về, để xem mẹ chồng tôi có thể sai bảo em dâu bầu bì của mình hay không.
Còn những bài giảng dài lê thê của bố chồng mỗi khi đến Tết, tôi cũng nghe chán ngấy rồi!
Khi suy nghĩ thông suốt, tôi liền bắt đầu tưởng tượng về tương lai tươi đẹp.
Sau khi về nhà, Vương Miễn liền mua ngay một cái giấy ly hôn giả, trông cực kỳ giống thật.
Quả nhiên, giấy chưa kịp nóng, bố mẹ chồng đã lại tìm đến.
Họ rằng em dâu muốn tìm một trung tâm chăm sóc sau sinh ở gần nhà chúng tôi, nhờ chúng tôi giúp "đặt chỗ."
Bạn thấy sao?