Em Dâu Mang Thai [...] – Chương 11

11

 

Vương Trọng giận đến đỏ cả mắt, hét lên: "Tao cho mày biết, Vương Miễn, đừng tưởng rằng ngày xưa bỏ chút tiền là có công, tao mới là người có công lớn của nhà này! Tao, tao sắp có hai thằng con trai!"

 

Lần này Vương Miễn không đôi co nữa, chỉ bố mẹ chồng, than vãn: "Bố mẹ, con có oan không? Chính bố mẹ bảo con phải giúp đỡ Vương Trọng, vì thế mà vợ con mới bỏ con! Nhưng giờ bố mẹ thấy đấy, người ta có coi con ra gì đâu! Đây chính là đứa con trai quý của bố mẹ! Con thật là oan uổng quá!"

 

Bố mẹ chồng ngây ra, hình sao lại trở nên khó xử thế này?

 

Giờ thì, một bên là đứa con trai lớn đã mang lại vinh quang và tiền bạc cho gia đình bao năm nay, bên kia là đứa con trai út ngoan ngoãn sắp sinh cho họ hai đứa cháu trai.

 

Quả đúng là "tay trái tay phải đều là thịt"!

 

—----------

 

Vương Trọng và Vương Miễn cãi nhau to.

 

Cuối cùng, Vương Miễn dùng đến kế khích tướng.

 

"Có giỏi thì mày tự đi việc đàng hoàng, tự nuôi vợ con đi! Cả ngày ăn bám bố mẹ, ăn bám tao thì ra cái gì? Nếu mày ra ngoài kiếm tiền, tao sẽ phục mày!"

 

Vương Trọng bị khích, gào lên rằng nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, khi phát đạt rồi sẽ cầm mười bó tiền Nhân dân tệ đập c//hế//t Vương Miễn.

 

Vương Miễn hùa theo: "Thế thì tao đợi đấy! Mày không thì đem cái đầu xuống đây cho tao ghế ngồi!"

 

Vương Trọng hét: "Được, mày chờ đấy!"

 

Hai người chia tay không vui.

 

Bố mẹ chồng cuối cùng cũng nhận ra, kế hoạch "hoàn hảo" mà họ lập ra suốt những năm qua thực ra chỉ càng khiến đứa con út trở nên ỷ lại, không chịu việc, và khiến đứa con cả cảm thấy oan ức. 

 

Lợi lộc dường như chỉ có bố mẹ chồng hưởng mà thôi.

 

Nhưng nếu cả hai đứa con đều sống khó khăn, thì họ liệu có sống tốt không?

 

Sau khi Vương Miễn nhởn nhơ ở nhà thêm một tháng rưỡi, bố mẹ chồng hoàn toàn không chịu nổi nữa.

 

Họ đưa ra cho Vương Miễn một lời khuyên: "Con nên quay lại tìm Du Tĩnh, xin ấy cho con quay về, hai người sống tốt với nhau nhé."

 

Mẹ chồng còn : "Dù sao con cũng là bố ruột của Bối Bối, vợ chồng ban đầu vẫn hơn người đến sau. Hơn nữa, ở thành phố cũng dễ tìm việc hơn."

 

Vương Miễn thầm mừng trong bụng, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, giả vờ lo lắng : "Du Tĩnh đã thất vọng về con rồi, không muốn sống với con nữa, giờ con lại không có việc ... Ôi trời!"

 

Bố mẹ chồng lúng túng, giờ chỉ mong tống khứ Vương Miễn đi thật nhanh, nên : "Con yên tâm, chỉ cần con sống tử tế sau này, bố mẹ sẽ không đòi hỏi gì từ con nữa. Vương Trọng cũng nên trưởng thành rồi, sẽ không quấy rầy vợ chồng con nữa."

 

Vương Miễn kéo dài giọng: "Còn chuyện trung tâm chăm sóc sau sinh, tổ yến, tiền nhà..."

 

Bố mẹ chồng vội vàng xua tay : "Không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa! Con dâu cũng thật là, chỉ biết mơ cao, nông dân thì gì giàu có, đòi hỏi những thứ ấy gì! Thật sự là không thể chiều chuộng nổi nữa! Để bố mẹ với nó, muốn sống thì sống tốt, không muốn sống thì cứ đi, chúng ta không giữ lại!"

 

"Thế này mới hợp lý chứ!"

 

Mục đích chuyến đi của Vương Miễn về cơ bản đã hoàn thành, và cuối cùng ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...