Em Có Từng Yêu [...] – Chương 40

“Không xe, không nhà, không tiền còn không dám thề, OUT, đi khỏi đây mau!”

Nói xong Tô Miên đóng sầm cửa lại, trong nhà chỉ còn lại tôi và ấy.

Tôi rót cho Tô Miên ly nước xong, vì những lời kia mà  ngồi trên sofa vẫn chưa có bình tĩnh lại.

Còn Tô Miên thì vui vẻ mà mở hộp bánh kem, khẽ ngân nga một bài hát.

Tôi nhịn không mà mở miệng hỏi:

“Những lời vừa lúc nãy là thật sao?”

“Đương nhiên.”

Cô ấy ngẩng đầu lên tôi, đáng thương mà :

“Em sớm đã thích , đáng tiếc và người phụ nữ xấu xa kia cứ tan rồi hợp, không thèm để ý đến em.”

“Bạn bè đều khuyên em nếu chưa kết hôn thì cứ tấn công đi, vì đích thực mà kẻ thứ ba cũng .”

“Lần trước là em đã rất ‘đường hoàng’ mới không nhân cơ hội lúc chia tay mà chen chân vào.”

Trong lúc nhất thời không biết nên cái gì, cứ như là đang mơ.

Tôi và Thi Duyệt Vi ở bên nhau suốt 10 năm, trong lòng ta luôn coi thường tôi, cảm thấy chướng mắt tôi.

Tô Miên là một nhân hậu, lớn lên trong gia đình giàu có, điều kiện của ấy tốt như , của ấy có thể kéo dài bao lâu?

Cô ấy ra là tôi đang do dự, tiếp tục :

“Anh rất tốt, là do người khác không biết trân trọng.”

“Hãy cho em cơ hội để thể hiện sự chân thành của mình, đừng vội từ chối không?”

Tô Miên ăn xong bánh kem liền ra về, luôn dặn dò tôi phải nhanh chóng xin nghỉ bên công ty cũ:

Ngày hôm sau ấy lại vội vã đến nhà tôi, sẽ đưa tôi đến công ty

Tôi bất lực mà thắt dây an toàn:

“Sao em cứ đến nhà hoài ? Em không cần đi sao?”

Tô Miên vui vẻ lái xe:

“Em rút kinh nghiệm lần trước, phải canh chừng kỹ càng.”

“Công việc không xong có thể tăng ca, chồng mà chạy mất thì khó kiếm lại.”

Trên đường đi ấy vui vẻ mà hát nghêu ngao, tâm trạng tôi cũng bớt nặng nề hơn khi đến công ty.

Tới công ty, ấy chờ tôi ở bãi đậu xe, tôi tự mình đi lên.

Không nghĩ tới ở văn phòng còn gặp Thi Duyệt Vi và Giang Ngạn Niên.

Vừa thấy tôi Thi Duyệt Vi đã vội chế nhạo:

“Anh đến xin nghỉ việc để bám váy tiểu thư con nhà giàu đúng không?”

Vương Việt cũng nhanh chóng ký đơn từ chức của tôi rồi ném qua:

“Tôi đã mời Giang Ngạn Niên đến công ty để tiếp nhận dự án của .”

“Du học sinh nước ngoài, tốt nghiệp trường top đầu chắc chắn sẽ tốt hơn , đúng không?”

Tôi biếng chuyện với bọn họ, cầm đơn từ chức rời đi.

Giang Ngạn Niên cản tôi lại:

“Anh có biết không? Vi Vi đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, chúng tôi sắp đi đăng ký rồi.”

“Điều mà thất bại hết lần này đến lần khác, tôi chỉ một lần đã thành công.”

“Cho nên vẫn phải xem người cầu hôn là ai, có đúng không?”

Ngực tôi có chút cảm giác nhói đau, tôi cố gắng mỉm :

“Vậy sao? Chúc mừng hai người!”

3.

Bước vào thang máy nụ của tôi lập tức biến mất.

Trong lòng đau nhói, nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu.

Thật sao? Tôi năm lần bảy lượt cầu hôn thất bại là do tôi không phải người ta muốn.

Mười năm cảm này có phải ngay từ lúc bắt đầu đã là một trò rồi không?

Cô ta từ chối tôi nhiều lần, lần lượt đưa ra các cầu quá sức của tôi có phải vì ta chưa từng muốn kết hôn với tôi?

Tôi liều mạng tiết kiệm tiền mua nhà mua xe có phải là rất ngốc đúng không?

Thậm chí mỗi lần cầu hôn tôi đều hồi hộp đứng ngồi không yên giống như một tên hề trong mắt ta.

Đổi lại là Giang Ngạn Niên không cần bất cứ điều kiện gì cũng đồng ý, vội vàng gả cho hắn ta.

Tô Miên bị sắc mặt của tôi dọa sợ.

“Làm sao ? Bọn họ sự với  sao?”

Tôi chua xót mà ấy:

“Có phải rất thất bại đúng không?”

“Thất bại đến nỗi theo đuổi một người suốt 10 năm mà vẫn không có cái gật đầu của ta.”

Tôi kể lại chuyện bọn họ sắp kết hôn.

Tô Miên đau lòng mà sờ sờ tóc tôi.

“Đừng tự đổ lỗi cho chính mình, đừng bị bọn họ tẩy não!’

“Rõ ràng là ta đã chơi cảm của suốt 10 năm, là nhân phẩm của ta không tốt.”

“Chẳng phải chỉ là kết hôn sao? Hai chúng ta kết hôn đi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...