Em Có Từng Yêu [...] – Chương 36

Thi Duyệt Vi trốn ở sau lưng Giang Ngạn Niên mà lẩm bẩm:

“Không phải là do nghèo sao, nếu sớm đưa 88 vạn thì đâu có chuyện gì?”

Tim tôi trở nên lạnh lẽo:

“Vì sao vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền em không biết sao?”

“Tiền nhà của em là ai trả? Đồ mỹ phẩm đắt tiền và túi xách xa xỉ của em ở đâu mà ra? Từ khi ở bên em đã tiêu một xu nào từ tiền túi của em chưa?”

Thi Duyệt Vi không phản bác gì, bĩu môi không phục.

Giang Ngạn Niên bảo vệ ấy sao lưng, trừng mắt với tôi:

“Anh hét cái gì?”

“Đàn ông tiêu chút tiền thì có sao, ở đây tính toán chi li gì?”

“Nếu muốn chia tay thì chia tay đi! Tôi còn mừng thay cậu ấy!”

Tôi hít sâu một hơi về phía Thi Duyệt Vi:

“Hôm nay định cầu hôn với em, nhẫn kim cương cũng đã mua rồi.”

“Xem ra hôm nay em cũng sẽ không đồng ý lấy .”

“Chúng ta chia tay đi.”

Thi Duyệt Vi cũng không bận tâm.

“Chia tay thì chia tay, là bám lấy tôi 10 năm nay, để coi lần này chia tay bao lâu.”

Tôi không thể nghe thêm nữa liền quay đầu rời khỏi đó.

Đây là người con tôi thương chiều chuộng suốt 10 năm.

Trái tim chân thành của tôi đã bị ấy giẫm nát.

Mấy năm nay tôi liều mạng tăng ca tích cóp tiền để cưới vợ.

Tôi về đến nhà, thể xác tinh thần đều mệt mỏi.

Bộ quần áo lúc sáng Thi Duyệt Vi thay ra còn ném ở dưới đất.

Bồn rửa chén cũng đầy ắp những cái chén mà ấy đã ăn qua.

Thật ra, ấy luôn như , chưa bao giờ việc nhà.

Nhưng trước đây tôi ấy một cách mù quáng và luôn cảm thấy mình có nhiều hơn một chút cũng không sao.

Thật đáng tiếc khi những nỗ lực đơn phương không mang lại sự chân thành của người khác.

Tôi tùy tiện dọn vài cái rồi quay về căn nhà nhỏ của chính mình.

Căn nhà này đã mua từ lâu, Thi Duyệt Vi lại chê nó quá nhỏ không ở .

Nên tôi đã một căn hộ ba phòng ngủ ở gần công ty cho ấy.

Người ta rằng nước mắt đàn ông không rơi dễ dàng.

Nhưng nằm trong căn phòng trống rỗng tôi lại không kiềm nước mắt mà khóc cho 10 của chính mình.

Khóc xong lại ngồi dậy sửa lại tài liệu dự án cho khách hàng.

Vợ đã không còn, không nên để mất cả công việc.

Ngày hôm sau.

Tôi uể oải mà Giang Ngạn Yên ngồi ở đối diện.

“Bác Sâm là do cậu phụ trách?”

Dự án lần này của tôi và Bác Sâm đã triển khai một tháng.

Vì người phụ trách ở nước ngoài, luôn trao đổi công việc qua email.

Không nghĩ tới người này lại là Giang Ngạn Niên.

Giang Ngạn Niên gọi phục vụ:

“Đúng , cũng rất cứng cỏi, hôm qua mới bị đá, hôm nay đã đi .”

Tôi nở nụ gượng gạo, đẩy laptop đến trước mặt hắn:

“Đây là dự án của chúng ta, cậu xem thử xem thế nào!”

Giang Ngạn niên bưng ly cafe lên thổi thổi, đẩy laptop trở về:

"Tôi không thích màu sắc của thiệp mời này."

Tôi mỉm lịch sự:

"Lần trước cậu đã chọn màu này."

Hắn ngắm nghía bộ móng tay của mình một chút và liếc tôi:

“Vậy sao?”

“Vậy bây giờ tôi không thích màu đó nữa, có vấn đề gì không?”

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Không có vấn đề, chúng tôi còn có vài màu khác để dự phòng, cậu xem thử thích cái nào?”

Hắn thậm chí còn không thèm :

“Cái nào tôi cũng không thích, lại đi!”

Nụ trên môi tôi khó có thể giữ nữa:

“Chúng ta đã hợp tác một tháng, màu của  thiệp mời này cũng đã dùng một tháng rồi.”

“Có lẽ chúng ta nên gác việc này sang một bên và bàn về nội dung của dự án trước.”

Giang Ngạn Niên nhấc chân lên:

“Mới có một chút đã mất kiên nhẫn rồi, xem ra ngày thường ở bên Vi Vi cũng thiếu kiên nhẫn như .”

Tôi không nữa.

Xem ra hắn cố tới đây chuyện.

“Chuyện của hai chúng tôi để hai chúng tôi tự giải quyết.”

“Không cần người ngoài như cậu xen vào.”

Giang Ngạn Niên đứng thẳng lưng, còn muốn cái gì đó.

Đột nhiên sắc mặt thay đổi, giơ hai tay lên chắn ngang mặt mình.

“Đừng đánh tôi, có chuyện gì từ từ !”

Tôi bị đẩy rất mạnh từ phía sau, thân thể lảo đảo.

Thi Duyệt Vi từ phía sau xông tới, nổi giận đùng đùng, chắn trước mặt Giang Ngạn Niên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...