Bất giác, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót, không biết nên vui hay buồn.
Thẩm Lệ kiên trì cho đến khi tốt nghiệp và đi ở trung tâm phục hồi chức năng.
Cô ấy rất kiên nhẫn và chuyên nghiệp, bệnh nhân cũng rất thích ấy. Nhìn từng bệnh nhân hồi phục, ấy liền cảm thấy có thành tựu, lập tức khoe với tôi khi về nhà, sau đó lại nghẹn ngào.
“Chụ Trạm, em nhớ .”
Tôi ngồi bên cửa sổ đung đưa hai chân, tôi vẫn luôn ở đó.
Tôi cùng đi với ấy, ngày này qua ngày khác. Trước đây tôi luôn có một mong muốn là sẽ không còn người bệnh nữa, tôi sẽ dành tất cả thời gian để ở bên Thẩm Lê.
Hiện tại mong muốn của tôi lại trở thành sự thật bằng cách này. Hôm nay ở trung tâm phục hồi chức năng có một người quen cũ là Quý Diên.
Sau khi bị Thẩm Lê từ chối, cuối cùng Quý Diên cũng bỏ cuộc. Tôi không biết gì về cuộc sống của hắn ta sau đó, đương nhiên tôi cũng không có hứng thú muốn biết.
Tuy nhiên, hôm nay hắn lại ngồi trên xe lăn.
Thẩm Lê rất chuyên nghiệp, không biểu lộ cảm gì, đối xử với hắn như những bệnh nhân khác.
Quý Diên đỏ mắt, tự chính mình: “Cậu đây có phải là báo ứng không? Tôi đã bị tai nạn ở đúng nơi Chu Trạm xảy ra tai nạn, có thể cả đời này đều phải ngồi trên xe lăn.”
Thẩm Lê sửng sốt một lát, nụ trên mặt còn khó coi hơn khóc: “Không ai có thể đoán trước chuyện gì có thể xảy ra, ít nhất cậu vẫn còn sống, đúng không?”
Quý Diên rơi nước mắt, giọng run run: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Thẩm Lê lên trần nhà, như muốn nuốt nước mắt vào trong: “Rất tốt, tôi đang sống thay cho Chu Trạm.”
……
Bằng cách này, linh hồn tôi đã cùng Thẩm Lê không biết bao nhiêu năm. Tôi thấy tóc ấy bạc đi, nếp nhăn cũng dần xuất hiện, sống lưng cũng cong cong.
Đây chính là lời thề của chúng tôi, cùng nhau đi đến bạc đầu. Thẩm Lê đây là chuyện lãng mạn nhất thế gian, hiện tại chỉ có một mình ấy lang thang chiếc bóng, tấm lưng còng cũng cảm thấy đơn.
Trí nhớ của Thẩm Lê cũng bắt đầu kém đi, có khi ra cửa một chút lại quên đường về nhà.
Sau khi tôi chet, ba mẹ vợ đã sớm qua đời, Thẩm Lê không có tái hôn, cũng không có con cái.
Tổ dân phố lo lắng cho trạng của Thẩm Lê, dẫn ấy đi khám bệnh. Sau khi chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, họ phải sắp xếp để đến viện dưỡng lão.
Tình trạng của Thẩm Lê ngày càng nghiêm trọng, ấy đã quên đi rất nhiều việc.
Nhưng trong miệng ấy vẫn luôn nhắc đến tên tôi: “Chu Trạm… Chu Trạm… là ai?”
Thẩm Lê đau khổ mà gõ đầu mình, cố gắng nhớ lại: “Chu Trạm là ai? Anh ấy rất quan trọng, tôi không muốn quên ấy!”
Hôm nay, Thẩm Lê như nhớ chuyện gì, ấy nhân lúc nhân viên y tế không để ý, lén bỏ đi.
Thẩm Lê chống gậy đi rất lâu, ấy dường như đã quên chính mình muốn đi đâu, bắt đầu khóc.
Người qua đường phát hiện, tiến lên dò hỏi
“Tôi muốn đi tìm Chu Trạm, tôi quên ấy ở đâu rồi?”
“Bà ơi, bà đừng vội, Chu Trạm là ai?”
Thẩm Lê cũng không biết, ấy lắc đầu.
Trên người Thẩm Lê có ghi thông tin liên lạc của viện dưỡng lão, cuối cùng họ đã đưa trở về an toàn.
Các nhân viên y tế sợ đến phát điên.
Sau ngày hôm đó, bọn họ đều luôn theo dõi Thẩm Lê.
Thẩm Lê thích nhất một chỗ, chính là ngồi trên băng ghế cạnh bụi hoa dâm bụt trong sân.
Mùa hè năm ấy, Thẩm Lê cầm hay que kem đứng dưới bụi hoa dâm bụt đối diện nhà máy chờ tôi. Cánh hoa dâm bụt rơi xuống người ấy, thật đẹp.
Thẩm Lê dựa vào ghế ngủ thật lâu, cánh hoa rơi xuống đầy người, cũng không phát hiện.
Đang mơ mơ màng màng ấy lại mở mắt ra, dường như ấy có thể thấy tôi, ấy đưa tay muốn chạm vào tôi, tay tôi xuyên qua tay ấy.
Thẩm Lê đột nhiên , đến rơi nước mắt: “Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?” Tôi lắc đầu: “Chưa từng gặp qua” Thẩm Lê lại ngủ, không tỉnh lại nữa.
Tôi đã giải thoát, tôi đã hứa sẽ ở bên ấy cả đời, tôi đã .
Sứ mệnh của tôi đã hoàn thành, kiếp sau không còn gặp lại.
Qua chương có truyện mới đó nhaaa
Bạn thấy sao?