Em Có Từng Yêu [...] – Chương 32

Tôi đứng dưới lầu lưu luyến mà ấy đi lên nhà.

Sau khi lên nhà ấy lại đột nhiên chạy xuống, kiễng chân mà hôn lên môi tôi, nghịch ngợm mà : “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Ngập ngừng một lát: “Thật ra em đã lấy hết dũng khí mà thổ lộ với , em quá phấn khích mà quên hỏi , muốn vào Đại học nào, chuyên ngành gì?”

“Đại học A, ngành Bác sĩ.”

Thẩm Lê mỉm , tôi biết ngôi trường mà ấy muốn theo học, tuy rằng không cùng trường với tôi, lại cùng một thành phố.

“Bác sĩ cũng tốt, có thể cứu người, từ nay chính là thần tượng của em.”

Tôi chọn bác sĩ cũng vì ba tôi, tôi đã thấy ông ấy đau đớn trên giường bệnh mà không .

Sau đó tôi đã dồn hết tâm huyết để trở thành một bác sĩ ưu tú. Mong rằng những bệnh nhân mắc căn bệnh giống như ba tôi đều có thể chữa lành.

Tôi vẫn luôn nhớ rõ những gì Thẩm Lê đã từng với tôi, chính tôi cũng muốn trở thành thần tượng cũng như niềm tự hào của ấy.

Lựa chọn học ngành y cũng có nghĩa là thời gian và sức lực tôi dành cho Thẩm Lê sẽ rất ít.

Sự thông cảm và ủng hộ ban đầu của Thẩm Lê dần trở thành oán trách, hơn nữa bên cạnh ấy còn có một Quý Diên chia rẽ, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ mất đi Thẩm Lê.

3.

Thẩm Lê tôi không lãng mạn, nên tôi xin ý kiến của các đồng nghiệp, quyết định tổ chức một buổi lễ cầu hôn lãng mạn cho ấy.

Vào hôm sinh nhật của Thẩm Lê, sau khi tăng ca xong, quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy đến nơi ấy tổ chức sinh nhật, trước mặt mọi người, quỳ xuống cầu hôn Thẩm Lê.

Mọi người hoan hô và vỗ tay.

“Thẩm Lê cậu cứ Chu Trạm không biết lãng mạn, cái này không phải lãng mạn sao?”

“Hâm mộ quá đi.”

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

……

Ngày hôm đó, Thẩm Lê cảm đến bật khóc.

Sau đó chúng tôi thuận lợi kết hôn, tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mà mọi chuyện lại không giống như tôi tưởng tượng, sau khi kết hôn Thẩm Lê càng khó tính hơn.

Cô ấy , nếu đã kết hôn thì nên lấy gia đình chủ.

Thẩm Lê từng chấp nhận mọi công việc của tôi, sau khi kết hôn lại bắt đầu khó chịu.

Quý Diên rốt cuộc cũng chạy đến, hắn đau lòng đỡ Thẩm Lê đang gục ngã ở dưới đất.

“Cậu đừng tự trách mình như , cậu không gì sai, chuyện của Chu Trạm chỉ là một tai nạn.”

“Cậu nên nghĩ cho mình, cho ba mẹ, và những người thương cậu trên thế giới này, bọn họ sẽ rất đau lòng khi thấy cậu như .”

Nhưng lần này Thẩm Lê lại không bị thuyết phục, ấy hung dữ mà Quý Diên một cái, sau đó đẩy hắn ra: 

“Cậu không thấy hay sao, đây là cái gì, là Chu Trạm muốn bất ngờ cho tôi, mà tôi lại cái gì?”

“Tôi hiện tại mới nhận ra, Chu Trạm không sai, cậu luôn ở bên cạnh tôi châm ngòi chia rẻ chúng tôi, nếu không nghe lời cậu, Chu Trạm sẽ không chạy ra ngoài, sẽ không chết….”

Quý Diên định giải thích, chưa kịp mở miệng, chuông cửa lại vang lên.

Lần này là đồng nghiệp của tôi ở khoa ngoại, quần áo còn chưa kịp thay, chắc chắn là vội chạy đến đây.

“Tôi cũng vừa mới biết , Chu Trạm gặp tai nạn ngoài ý muốn, xin hãy nén đau lòng.”

Đồng nghiệp thoáng qua Quý Diên, tức giận mà thay tôi: “Tuy rằng bây giờ tôi những lời này là không thích hợp, tôi cũng muốn thay mặt đồng nghiệp tốt của tôi vài lời.”

“Chu Trạm vẫn luôn với chúng tôi, ấy luôn cảm thấy có lỗi với . Anh ấy đã bỏ lỡ rất nhiều ngày kỷ niệm quan trọng đối với , thân là một người bác sĩ, chúng tôi cũng thể tự chủ .”

“Khi quyết định ở bên Chu Trạm, nên hiểu cho ấy.”

“Cô Chu Trạm không quan tâm , nếu không để trong lòng, ấy cũng không lao vào biển lửa để cứu , cũng không vì mà tổn thương vĩnh viễn cánh tay, khiến ấy không thể cầm dao mổ nữa.”

“Cô có biết đôi tay đối với bác sĩ quan trọng thế nào không? Đó là mạng sống của một người bác sĩ, ấy vì bảo vệ mà cả mạng sống cũng từ bỏ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...