Em Có Từng Yêu [...] – Chương 30

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, ngay cả linh hồn như tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập loạn xạ, không biết qua bao lâu, điện thoại của Thẩm Lê reo lên.

Trên màn hình là số điện thoại của tôi, Thẩm Lê nghe máy, bên đầu dây kia là giọng của cảnh sát:

“Xin hỏi, có phải là vợ của Chu Trạm không? Chúng tôi là cảnh sát, chồng bị tai nạn đã bất hạnh qua đời.”

Chớp mắt sắc mặt của Thẩm Lê đã cứng đờ, tôi cho rằng ấy sẽ rất đau lòng, giây tiếp theo ấy lại nổi giận.

“Chu Trạm, không ngờ khả năng diễn xuất của còn tốt hơn cả tôi, tôi vốn chỉ muốn với một chút, để khiến lo lắng cho tôi.”

Nhưng ngay cả giả chết cũng dám , thật sự tôi quá thất vọng rồi.”

Thẩm Lê cực kỳ tức giận mà cúp điện thoại, uống liên tục vài ly rượu mới có thể kìm nén cơn giận.

Quý Diên không hề khuyên nhủ Thẩm Lê, mà dùng ánh mắt sâu xa ấy uống đến khi say bí tỉ, sau đó thăm dò: “Vậy bây giờ cậu có còn muốn về nhà không?”

Thẩm Lê thất tha thất thiểu mà đứng dậy, xém chút nữa mà té ngã, Quý Diên lập tức đỡ lấy.

“Anh ta không quan tâm đến tôi, tôi còn trở về gì nữa?”

Thẩm Lê đã say đến mơ mơ màng màng, để mặc Quý Diên đỡ ấy, tay Quý Diên đã di chuyển từ vai sang eo ấy.

Tôi muốn chạy đến vào mặt Quý Diên, ai cho phép ta chạm vào vợ tôi, tôi không thể .

Thẩm Lê không hề phát hiện, còn tưởng người thân này là một người đàn ông lịch thiệp.

Cho đến khi Quý Diên đưa Thẩm Lê vào khách sạn, ta đỡ Thẩm Lê đang suy khướt lên giường, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngay khi môi của Quý Diên sắp chạm vào môi ấy, điện thoại lại reo lên. Lúc này Thẩm Lê tỉnh táo lại, đẩy Quý Diên ra.

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đầu dây bên kia vẫn những lời như cũ, Thẩm Lê đã mất kiên nhẫn: “Chu Trạm giỡn xong chưa? Tôi không có thời gian mà chơi trò giả chết với !”

Sau khi cúp điện thoại, ấy Quý Diên với vẻ mặt phức tạp, có chút xấu hổ, tức giận và bất an.

Có phải lúc này ấy đã nhớ lời tôi hay .

Tôi : “Anh cũng tin trên đời này có tỉnh đơn thuần giữa nam và nữ, Quý Diên không phải như , hắn có ý đồ xấu với em, không cấm em kết , hắn thì không .”

Thẩm Lê, chấn chỉnh tinh thần rồi : “Vừa rồi chúng ta đều uống hơi nhiều, đừng để trong lòng.”

“Chu Trạm không còn cậu nữa, sao cậu không cho mình cơ hội?”

Thẩm Lê siết chặt tay: “Cho dù ấy không tôi, chúng tôi đã kết hôn, trước khi tôi ly hôn, tôi sẽ không bao giờ phản bội ấy.”

“Tôi không biết trong tương lai, mối quan hệ của tôi và cậu sẽ như thế nào, là thân cũng , là người cũng tôi hy vọng ngay lúc này cậu có thể tôn trọng tôi!”

Quý Diên miễn cưỡng gật đầu.

Không biết tại sao, mũi tôi lại cay cay.

Trong một khoảnh khắc, tôi cũng mong Thẩm Lê sẽ phản bội tôi, như tôi sẽ có lý do để ngừng ấy, hiện tại tôi không biết cách nào để hận ấy.

Thẩm Lê, rời khỏi phòng, tự mình một phòng khác.

Cảnh sát vẫn kiên trì gọi điện cho Thẩm Lê, mẹ tôi đã qua đời hai năm trước, bây giờ Thẩm Lê là người thân duy nhất của tôi trên đời.

Thẩm Lê dứt khoát tắt điện thoại mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lê đến công ty, mới vào đã nghe đồng nghiệp đang bàn tán.

“Thẩm Lê, biết tin gì chưa? Báo đưa tin, khu chúng ta tối qua có một vụ tai nạn thảm khốc, khuôn mặt người chet đều bị nát hết, rất đáng sợ, tôi sợ mẹ hắn cũng không thể nhận ra.”

Thẩm Lê sợ hãi đánh rơi cả điện thoại xuống đất, sau đó hoảng loạn mà nhặt lên, hốt hoảng mở tin tức lên xem.

Thông tin nạn nhân vẫn chưa công bố, bởi vì hình ảnh quá đáng sợ nên khuôn mặt tôi đã mờ.

Nhưng bộ quần áo trên người tôi, là bộ mà ấy đã mua cho tôi hồi năm ngoái. Nếu ấy để ý kỹ sẽ biết nạn nhân đó chính là tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...