Hôm đó trùng hợp là thứ bảy, tôi cũng nghĩ sẽ đến , tôi xoa đầu ấy và đồng ý.
Trên đường chúng tôi đi đến phòng tranh, Thẩm Lê giống như chim nhỏ, quơ chân múa tây thật nhiều điều mới lạ với tôi.
Hạnh phúc vui vẻ giống như những lúc mới .
Tôi cũng hy vọng thời gian có thể ngừng ở khoảnh khắc này, thế giới chỉ có tôi và ấy.
Nhưng vừa đến cửa, bệnh viện lại gọi cho tôi, có ca bệnh cần phẫu thuật gấp.
“Xin lỗi Lê Lê, phải đến bệnh viện.”
Tôi thả tay Lê Lê ra, thậm chí còn không kịp thấy ánh mắt thất vọng của ấy, chạy như bay đến bãi xe mà không quay đầu lại.
Tôi Thẩm Lê, tôi là một bác sĩ, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ có thể để ấy ở vị trí thứ hai.
Ca phẫu thuật kia khó giải quyết, kéo dài gần ba giờ đồng hồ, khiến tôi kiệt sức, chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy Thẩm Lê gọi đến, ấy khóc, rằng phòng tranh bị cháy và ấy bị nhốt bên trong.
Tôi nghe như sét đánh bên tai.
Một bên không ngừng an ủi Thẩm Lê, một bên chạy thẳng đến phòng tranh.
Cho đến khi bên đầu dây kia không còn nghe âm thanh, tôi sợ đến mức gào khóc, gọi tên Thẩm Lê.
Khi đến nơi hiện trường đã r6at1 hỗn loạn, khóc bốc mù mịt, nhân viên cứu hỏa đang dập lửa.
Tôi lảo đảo tiến về phía trước tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Lê, lại không thể nào tìm .
Tôi không màng tất cả, bất chấp sự ngăn cản, chạy vào trong biển lửa.
2.
Khói dày đặc khiến tôi ngạt thở, tôi tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng thấy Thẩm Lê đang hôn mê bất tỉnh nằm trong một góc.
Lúc này lửa càng ngày càng lớn, tôi ôm Thẩm Lê chạy ra ngoài, một cái kệ ngã xuống, tôi đưa tay theo bản năng để bảo vệ Thẩm Lê, nên bị kệ ngã trúng tay.
Kim loại nóng bỏng cắt vào tay tôi, miệng vết thương chảy máu rất nhiều còn nổi những mụn nước li ti.
Tôi cắn răng chịu đựng cuối cùng cũng chạy ra ngoài .
Bởi vì trận hỏa hoạn kia, tay của tôi đã bị thương tật vĩnh viễn, sẽ không cầm dao mổ nữa.
Đây chẳng khác nào là bản án tử đối với tôi, sau khi ban lãnh đạo bệnh viện mở một cuộc họp thảo luận, tôi đã chuyển đến khoa kiểm nghiệm của bệnh viện.
Nhưng tôi vẫn còn rất may mắn, bởi vì người tôi không có chuyện gì.
Thẩm Lê hôn mê ba ngày, tôi luôn bên cạnh ấy.
Người tự xưng là ‘ thân’ của Thẩm Lê tên là Quý Diên, chưa từng xuất hiện lần nào. Nhưng sau khi Thẩm Lê tỉnh lại, hắn lại ôm hoa tươi đến thăm ấy.
Quý Diên còn gạt ấy, cướp đi công lao của tôi, hắn hắn chính là người cứu Thẩm Lê ra khỏi biển lửa.
Nhưng quan trọng là Thẩm Lê lại tin, sau đó ấy càng ngày càng thất vọng với tôi.
Ngay cả khi tôi cho ấy xem vết thương trên cánh tay và đặt hồ sơ bệnh án trước mặt ấy, ấy cũng không thèm , hoàn toàn không tin tôi.
“Anh bận rộn như , trong lòng chỉ có bệnh nhân của , sao có thời gian mà đến cứu tôi? Cho dù tôi vẫn luôn ôm một tia hy vọng rằng sẽ đến cứu tôi. Nhưng không có cứu tôi thì thôi, còn muốn cướp đi công lao của Quý Diên sao?”
Thẩm Lê trong lòng tôi là một người tốt bụng và đáng , tuy rằng ngày thương ấy hay hờn dỗi trách tôi không dành thời gian cho ấy, tôi vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày ấy sẽ hiểu ra.
Cho tới bây giờ tôi mới hiểu chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau. Tôi không thể cho ấy một cuộc sống hôn nhân mà ấy mong muốn, ấy cũng không thể hiểu sứ mệnh của một người bác sĩ như tôi.
Khi đang chìm trong hồi ức, Quý Diên đã thừa thắng xông lên, thổ lộ cùng Thẩm Lê:
“Thẩm Lê, từ lúc học Đại học tôi đã thích cậu, tôi có chỗ nào không bằng Chu Trạm, điều kiện gia đình tôi còn tốt hơn ta, lại hiểu tâm lý phụ nữ hơn, tôi có công việc ổn định, thời gian rảnh rỗi có thể ở bên cạnh cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội không?”
Thẩm Lê không trả lời ngay lập tức, ấy đang suy nghĩ, so với Quý Diên tôi còn nóng lòng muốn nghe câu trả lời của ấy hơn.
Bạn thấy sao?