Thẩm Lê cũng có mặt ở đó, đây là lần đầu tiên tôi biết xấu hổ, cả người nóng như phát sốt.
Cô ấy tôi một cái, sau đó xin lỗi giáo viên: “Xin lỗi , Chu Trạm đã đóng tiền học phí, ấy nhờ em đưa cho , ngại quá em lại quên mất.”
Giáo viên lên tiếng: “Vậy sao vừa rồi em không gì?”
Đầu tôi cúi càng thấp, càng không biết mở miệng như thế nào, Thẩm Lê lại thay tôi: “Cô đừng hiểu lầm, Chu Trạm bình thường rất rụt rè, lúc căng thẳng sẽ càng khó mở lời hơn.”
“Con trai mà lại rụt rè như , sao này có thể gì?”
Tôi không giáo viên cũng có thể cảm nhận sự mỉa mai của bà ấy qua giọng .
Tôi vẫn không một lời, cúi đầu đi ra ngoài, Thẩm Lê đi theo sau tôi.
Cô ấy gọi tôi lại, vỗ vào vai tôi: “Ngẩng đầu lên, nếu không sau này sẽ bị gù lưng đó!”
Đó là lần đầu tiên tôi cùng Thẩm Lê chuyện, tôi cứ ấp a ấp úng: “Cám ơn cậu, mà tiền học phí đó…..”
Thẩm Lê tươi, khi ấy thật sự rất đẹp, như cơn gió mùa xuân của tháng ba, khiến lòng tôi xao xuyến.
“Tôi cũng không tự nguyện giúp ai, nghe cậu rất giỏi Toán, vừa hay tôi lại yếu môn Toán, cậu dạy kèm cho tôi nhé!”
Tôi gật đầu.
Thẩm Lê đã bảo vệ lòng tự trọng của tôi theo cách riêng của ấy, sau này ấy cũng từng bước từng bước giúp tôi lấy lại sự tự tin.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, đó là sau khi thi Đại học một tuần.
Tôi thêm ở nhà máy vào mùa hè, khi tan ấy đã đợi ở bên ngoài.
Cô ấy cầm hai que kem và đưa cho tôi một que, chúng tôi cùng nhau ăn kem, tản bộ hóng gió trên đường về nhà.
“Sau cậu đột nhiên đến tìm mình?”
Thẩm Lê nhân lúc tôi không để ý mà hôn lên mội tôi, nụ hôn mang hương vị của kem que.
“Tôi rất thích cậu, tôi sợ bây giờ không , sau này sẽ không còn cơ hội.”
Tình của Thẩm Lê giống như ấy cởi mở và chân thành.
“Nhưng mà, điều kiện gia đình của tôi, không xứng với cậu.”
Thẩm Lê tức giận: “Không xứng? sao cậu không nghĩ cách cho chúng ta xứng đôi.”
“Vậy cậu cố gắng lên, tôi không tin cậu không , tôi sẽ ở đây chờ cậu, chờ đến khí nào chính miệng cậu muốn ở bên tôi.”
Mắt tôi đã ươn ướt, tôi cảm thấy thật may mắn vì đã gặp ấy, một rất tốt.
Tôi không kiềm chế và cũng không muốn kiềm chế nữa, tôi ôm Thẩm Lê vào lòng, đặt lên môi ấy những nụ hôn vụng về và lạ lẫm.
Đêm đó tôi liền thề, cả đời này sẽ tốt với ấy.
Nhưng sự thật tàn nhẫn trước mắt đã khiến tôi vụn vỡ.
Linh hồn của tôi không nơi nương tựa, co ro trong góc, như một gã hề hai người trước mặt.
Uống rượu no say, Thẩm Lê thoáng di : “Đã trễ lắm rồi, tôi cần phải về, một chút như rồi.”
Quý Diên vội vàng ngăn lại: “Cậu cho rằng Chu Trạm thật sự quan tâm cậu sao? Lâu như mà ta chưa gọi cho cậu một lần, tôi đoán ta chưa từng đi tìm cậu.”
Thẩm Lê cũng đã say rượu, đầu óc cũng không còn tỉnh táo: “Chu Trạm, thật sự em không là gì trong mắt sao?”
Tôi vẫn buột miệng mà giải thích: “Không có, người nhất là em, mỗi lần thất hứa đều là bất đắc dĩ, Thẩm Lê em phải tin …”
Càng giải thích, giọng tôi càng nhỏ tôi quên mất tôi đã chet, Thẩm Lê sẽ không thể nghe thấy giọng của tôi.
Quý Diên thật sự không buông tha tôi, tiếp tục châm ngòi chia rẽ.
“Lê Lê, cậu đã quên trận hỏa hoạn ở buổi triển lãm tranh nửa năm trước sao? Xém chút nữa cậu đã chết, là tôi cứu cậu ra khỏi biển lửa, lúc đó Chu Trạm ở đâu?”
“Anh ta là một người vô tâm, ích kỷ, cậu còn trông mong gì ở ta nữa?”
Ánh mắt Thẩm Lê thêm lạnh lẽo, trái tim tôi cũng thêm buốt giá.
Nửa năm trước, phòng tranh của Thẩm Lê có tổ chức một buổi triển lãm tranh, ấy dùng giọng điệu vừa ra lệnh vừa nũng để với tôi: “Đây là buổi triển lãm tranh đầu tiên do phòng tranh của em tổ chức, như thế nào cũng coi như là một sự kiện quan trọng trong đời em, nếu lại bỏ lỡ, em sẽ không bao giờ chuyện với nữa!”
Bạn thấy sao?