Em Có Từng Yêu [...] – Chương 27

EM HỐI HẬN RỒI CHỨ?!

Vào ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn, vợ tôi giận dỗi, lại nghe lời xúi giục của thân khác giới mà giả vờ bị bắt coc.

Tôi tin là thật trên đường đi cứu vợ đã bị tai nạn mà chết. Mà vợ tôi lại ở trong quán Bar uống rượu vui vẻ với thân:

"Ha ha ha, cậu không biết đâu lúc tôi nghe thấy giọng lo lắng của Chu Trạm, liền tưởng tượng ra bộ dáng ngốc nghếch của ta rồi."

Nhưng ấy không biết tôi đã chết rồi..

1.

Hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm tôi và Thẩm Lê kết hôn, ra cũng thật xấu hổ, hai lần trước tôi đều lỡ hẹn. Bởi vì tôi là bác sĩ, hai lần đó đều vô có ca cấp cứu.

Vì để đền bù cho ấy, tôi đã một bàn đầy thức ăn mà ấy thích, sợ ấy chê tôi không có lãng mạn, tôi còn mua cho Thẩm Lê bó hoa cát tường mà ấy thích.

Bày biện xong xuôi, lòng tôi cũng có chút hồi hộp, trong lòng vẫn nghĩ đến nụ đầy quyến rũ của Thẩm Lê.

Đồng hồ tích tắc, tích tắc từng hồi, vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Lê.

Sau đó có một cuộc gọi đến, Thẩm Lê khóc lóc gọi đến: “Chu Trạm, mau đến cứu em, em bị bắt cóc, bọn họ không cho em báo cảnh sát, nếu không họ sẽ giet em. Em bị nhốt ở căn nhà hoang sau núi….”

Thẩm Lê còn chưa xong, điện thoại đã bị ngắt.

Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, năng lực tự phán đoán cũng không có đã chạy như bay ra ngoài.

Tôi lái xe rất nhanh, suốt chặng đường cả người run lẩy bẩy, một bác sĩ, tôi đã quen với chuyện sống chết, đây là lần thứ hai tôi cảm thấy hoảng sợ như .

Ở một ngã tư đường, chiếc xe tải xuất hiện đột ngột, tôi thắng không kịp nên đã đụng vào.

Một cơn đau nhức quét qua toàn thân, tôi mơ màng thấy những mảnh kính vỡ vụn trước mặt tôi, tôi va đầu vào tay lái, phun từng ngụm máu.

“Tôi không thể chet , Thẩm Lê còn đang chờ tôi….”

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng ở một quán Bar…

Khi tôi chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng quen thuộc.

Tôi theo giọng đó mà qua, thấy Thẩm Lê đang tươi , bên cạnh còn có thân của ấy Quý Diên.

[Anh đã em sẽ không sao mà.]

Tôi kích , muốn chạy đến ôm ấy vào lòng, kết quả là cả người tôi lại xuyên qua người ấy.

Tôi không thể tin , vào mình rồi Thẩm Lê.

Tôi thực sự đã chết rồi sao?

Quý Diên giúp Thẩm Lê rót một ly rượu, hai người vui vẻ cạn ly.

“Đã hết giận chưa?”

Thẩm Lê phụt một tiếng: “Cách của cậu thật hay.”

Không biết ấy nghĩ đến cái gì lại tiếp tục lớn hơn nữa: “Ha Ha Ha, cậu biết không, khi nghe thấy giọng hoang mang, hoảng loạn của Chu Trạm, trong đầu liền hiện ra bộ dáng ngốc nghếch của ta.”

Quý Diên cũng : “Chỉ cần cậu hả giận là rồi.”

“Để cho Chu Trạm sốt ruột một đêm đi, ai biểu ta tối ngày nghi thần nghi quỷ, cứ nghi ngờ của hai chúng ta.”

Trong lời bọn họ tôi mới nhận ra sự thật, không có chuyện gì xảy ra với Thẩm Lê, chuyện bắt cóc là trò do ấy và Quý Diên nghĩ ra.

Lòng tôi đau như có ai đâm vào tim, còn đau hơn cả việc tôi bị tai nạn xe.

Đó là người phụ nữ tôi thương suốt 10 năm, tôi xem ấy là tất cả, ấy còn quan trọng hơn tính mạng của tôi.

Thì ra trong mắt ấy, sự lo lắng của tôi chỉ là trò vui.

Tôi và Thẩm Lê là học cấp ba, ấy là lớp trưởng, không chỉ học giỏi mà còn tốt bụng.

Tôi là người nghèo nhất lớp, thật ra là nghèo nhất trường.

Ba mẹ tôi là nông dân lại không biết chữ, chỉ dựa vào vài mẫu ruộng trong nhà mà duy trì cuộc sống. Sau đó, ba tôi bất hạnh mà qua đời vì ung thư, trụ cột duy nhất của gia đình đã mất.

Đã rất nhiều lần tôi muốn bỏ học, mẹ tôi vừa khóc vừa dùng rọi đánh tôi: “Nếu con không đi học thì đừng coi mẹ là mẹ của con, ba mẹ cả đời không biết chữ, bị người ta coi thường, con phải sống sao cho ba mẹ tự hào.”

Học phí của tôi là do mẹ chắp đông vá tây mà có.

Có lần chưa kịp đóng tiền học phí, bị giáo viên gọi lên văn phòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...