5
Nhưng An Điềm chưa kịp kêu xong, đã ngừng lại không ngã tiếp nữa.
Bởi vì toàn bộ trọng lượng của hai người đều dồn lên cánh tay của Chu Tư Uẩn.
“Đứng vững!” Lần đầu tiên Chu Tư Uẩn với giọng nghiêm khắc như .
“Ôi ôi…” An Điềm vội vàng đứng vững rồi đặt đứa trẻ xuống.
Cô ngồi xuống, với đứa trẻ: “Lần sau không chơi nữa nhé. Nếu lần sau không có chị và ở đây, em sẽ bị thương đấy, biết không?”
Đứa trẻ gật đầu.
“Vậy chị dẫn em đi chơi tiếp nhé!” An Điềm , trong lòng nghĩ nhanh chóng rời đi, không thì ở lại đây chờ bị mắng sao!
Nhưng chưa đi một bước đã bị Chu Tư Uẩn kéo lại.
An Điềm ngượng ngùng với đứa trẻ: “Em tự đi chơi trước nhé.”
Nói xong, lập tức quay lại ôm chầm lấy Chu Tư Uẩn, đầu chôn trong cổ , nghiêm túc : “Lần sau tôi không dám nữa! Tôi sai rồi!”
Cái ôm bất ngờ của An Điềm đã dập tắt ngay ngọn lửa giận trong lòng cậu.
Còn có thể gì nữa, chỉ có thể nuông chiều thôi.
“Chu Tư Uẩn, tôi muốn chơi cái kia!” An Điềm hào hứng chỉ vào cái xà đu thang.
Chu Tư Uẩn có chút bất lực : “Chị thấy không? Ở đó toàn là trẻ con thôi.”
An Điềm kích : “Có gì đâu! Còn có ông bà nữa, không phải là khu vui chơi cho trẻ em, đi đi mà!”
Nói xong, kéo Chu Tư Uẩn đi.
Đến nơi, An Điềm đang chuẩn bị cởi áo khoác.
“Không cởi, trời lạnh.” Chu Tư Uẩn giữ tay lại.
An Điềm nghĩ, sao mà cứ như bà mẹ , chỉ muốn chơi một chút sao mà nhiều chuyện thế.
An Điềm đổi vẻ mặt khác, nắm tay Chu Tư Uẩn lắc lư, nũng cậu: “Không cởi thì sao chơi , một lúc không lạnh đâu~”
Kể từ khi An Điềm mở khóa kỹ năng nũng, nhận ra nó thật sự rất hiệu quả.
Chu Tư Uẩn còn có thể gì nữa! Không có cách nào đỡ .
An Điềm biểu cảm của cậu, chắc là đã đồng ý rồi.
“Hì hì, cậu cầm cái này giúp tôi.” An Điềm không nhiều đã cởi áo khoác ném cho Chu Tư Uẩn, rồi nhét áo vào trong quần.
Sau đó, thành thạo leo lên, trước tiên đưa chân qua, tay từ từ trượt xuống, cả người cũng từ từ đi xuống.
Chu Tư Uẩn đứng bên cạnh liên tục : “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, cẩn thận một chút …”
Cậu mà thấy tim đập thình thịch, thật không hiểu sao An Điềm lại thích thú với trò này.
“Chu Tư Uẩn! Nhìn này này, tôi giỏi không!” An Điềm tự hào .
“Giỏi giỏi, nhanh xuống đi!”
“Không muốn, tôi chưa chơi đủ đâu, cậu biết không, như thoải mái lắm, giống như… Gân cốt cả người đả thông .” An Điềm trong tư thế lộn ngược mà không hề thở dốc, có thể tưởng tượng thích trồng lộn ngược đến mức nào.
“Sau này nhà mình cũng phải lắp cái này, như tôi cũng có thể chơi ở nhà, hahaha.”
Chu Tư Uẩn nghe xong lập tức nở nụ , nhà mình? Đây là đang ám chỉ điều gì , nghe thật ưng tai.
“Được thôi!” Chu Tư Uẩn đáp.
“Wow! Chị giỏi quá!” Một vài đứa trẻ chạy lại, vỗ tay .
An Điềm thấy chúng, lập tức đứng dậy, những tác nguy hiểm này không thể để trẻ con bắt chước.
“Động tác này của chị rất nguy hiểm, các em không bắt chước nhé.” An Điềm nằm trên xà .
“Vậy tại sao chị lại ?” Một bé hỏi.
“Thấy trai to lớn này không?” An Điềm chỉ vào Chu Tư Uẩn: “Bởi vì có người bảo vệ chị mà!”
Cô bé đi về phía Chu Tư Uẩn, rồi nắm tay cậu : “Anh trai đẹp trai quá, sau này có thể bảo vệ em không?”
Chu Tư Uẩn bé với vẻ nghi hoặc rồi An Điềm, thấy có vẻ sốc, sau đó không lặng lẽ buông tay ra.
An Điềm nghĩ: Ủa? Cái gì ? Còn nắm tay nữa! Ngồi vào ghế trai còn chưa ấm chỗ mà cái tên Chu Tư Uẩn này cả trẻ con cũng không tha! Thật đáng ghét!
“Chu Tư Uẩn, ôm tôi xuống!” An Điềm không vui kêu lên.
Chu Tư Uẩn nở nụ , quả nhiên vẻ ghen tuông của vẫn là đáng nhất.
Cậu đặt áo xuống, đi tới, dang tay ra. An Điềm lập tức leo xuống, rồi nhào vào lòng Chu Tư Uẩn.
Chu Tư Uẩn cũng vững vàng ôm vào lòng với tư thế bế công chúa.
“Em nhỏ, trai là của chị !” An Điềm kiêu ngạo .
Rồi lại với Chu Tư Uẩn: “Cậu xem cậu, ngay cả trẻ con cũng không tha!… Thả tôi xuống đi.”
Chu Tư Uẩn không buông tay, đi đến chỗ để quần áo: “Lấy quần áo đi.”
“Thả tôi xuống đã!” An Điềm xung quanh thấy mọi người đều đang về phía mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Chu Tư Uẩn: “Cầm quần áo lên, khoác lên người đi.”
An Điềm không còn cách nào khác, đành nhanh chóng lấy quần áo, rồi Chu Tư Uẩn bế rời đi.
An Điềm vùi mặt vào lòng Chu Tư Uẩn, xấu hổ chết đi , những người đi đường đều họ với ánh mắt đầy nụ .
“Có thể thả xuống chưa Chu Tư Uẩn?” An Điềm nhỏ.
Chu Tư Uẩn đáp: “Bây giờ còn ghen không?”
An Điềm cứng miệng : “Tôi có ghen đâu!”
Cậu cũng không phản bác, cứ ôm đi thẳng đến xe, còn ân cần thắt dây an toàn cho , ân cần kiểu sắp môi chạm môi.
Khiến An Điềm hiếm khi không gì suốt đường đi, chỉ bận xấu hổ.
Về đến trường, đỗ xe xong, Chu Tư Uẩn đưa An Điềm về ký túc xá sinh viên.
Hai người đi trên con đường trong khuôn viên trường, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bầu không khí có phần mập mờ.
Chu Tư Uẩn: “Chị, lần trước chị có giữ lời không?”
“Cái gì?”
“Xác định mối quan hệ ấy.”
An Điềm dừng bước, đi đến trước mặt cậu, cậu : “Tôi còn chưa biểu hiện rõ ràng sao?”
Chu Tư Uẩn nghe xong, vui mừng khôn xiết: “Vậy có nghĩa là chị đồng ý rồi!”
“Ừ!”
Nói xong, An Điềm đặt hai tay lên vai Chu Tư Uẩn, rồi nhón chân. Cô tươi Chu Tư Uẩn, môi còn tiến sát đến môi cậu.
Chu Tư Uẩn không dám đậy, tim đập nhanh như điên, không khỏi nuốt nước bọt.
Nhìn thấy chỉ còn 1cm nữa là chạm vào môi mình, Chu Tư Uẩn nín thở, trong lòng vừa hồi hộp vừa mong đợi, từng giây từng phút muốn giữ đầu lại hôn, lại nghĩ để chủ .
An Điềm đột nhiên dừng lại khi chỉ còn vài milimet, một cái rồi quay người chạy đi.
Trời ơi! Chị vợ quá kích thích! Trong lòng An Điềm như có trăm con hươu đang chạy loạn, chỉ muốn một chút hahaha, không ngờ cậu lại ngoan như .
Chu Tư Uẩn đứng tại chỗ ngẩn người hai giây, rồi lập tức phản ứng lại đuổi theo, hai người cứ thế nắm tay nhau đi.
“Chu Tư Uẩn, xem, có phải đã có ý đồ lâu rồi không. Lần đó em suýt nữa đi rồi, còn kéo em lại.”
“Lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, không kiểm soát , đúng là đã có ý đồ lâu rồi.”
“Biết em đã không để chị giới thiệu cho em.”
“Muộn rồi, em đã là của rồi.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?