19
Cuộc sống thật sự là một chuỗi những cú sốc.
Chị em bầu trời sao... Hay là em, tạm không bàn đến, khó khăn lắm tôi mới quyết định từ bỏ mối đơn phương này thì Vạn Tiêu Lãng lại trở nên hoạt bát hơn.
Thỉnh thoảng ấy lại chia sẻ với tôi hình và sự thay đổi của Tiểu Mỹ, khiến kế hoạch từ bỏ của tôi diễn ra rất chậm.
Hơn một tuần sau, ấy nhắn trên WeChat: “Đến nhà đi.”
“Có việc gì không đàn ?”
“Khả năng là Tiểu Mỹ có thai, vừa liên hệ với bệnh viện thú y, lát nữa sẽ đưa nó đi kiểm tra.”
“Thì cứ đưa nó đi là , em sẽ chuyển phí kiểm tra cho .”
“Không phải là phải chịu trách nhiệm sao? Không phải đã là giữ lời sao? Cái chịu trách nhiệm của em chỉ là bỏ tiền ra sao?”
...
Có lẽ đây chính là cái gọi là dòng máu áp chế trong truyền thuyết, tôi vẫn rén lắm.
(*) Thường dùng để chỉ những người cùng chủng tộc có huyết thống cao quý có thể kiềm chế những người có huyết thống bình thường.
Tôi đi theo ấy đến bệnh viện thú y, y tá ở quầy lễ tân đưa cho chúng tôi một tờ khai, cầu điền thông tin cơ bản về mèo.
Thấy Vạn Tiêu Lãng không có ý định đậy, tôi đã nhận tờ khai.
Sau khi viết tên của ấy vào ô tên phụ huynh, y tá đột nhiên : “Tên và số điện thoại của mẹ cũng nên viết vào.”
“Hở? Tôi không phải.”
Vạn Tiêu Lãng tôi một cái: “Viết vào đi, nếu có chuyện gì không liên lạc với , ít nhất cũng có thể tìm em.”
Ừm... Hợp lý quá.
Nhưng thấy tên mình và Vạn Tiêu Lãng xuất hiện cùng một chỗ, tôi vẫn cảm thấy có chút chua xót mờ mịt.
Giá mà điều này thật sự có thể xảy ra.
Kết quả kiểm tra cho thấy Tiểu Mỹ thực sự có thai.
May thay, cuối cùng thì Chà Bông cũng có vợ.
Thật không may, trong thời gian ngắn, hình như tôi không thể để Vạn Tiêu Lãng biến mất khỏi cuộc sống của mình.
20
Trong hơn một tháng tiếp theo, tất cả thời gian rảnh rỗi của tôi đều chạy đi chạy lại giữa tầng 10 và tầng 13.
Lý do à?
Nhiều lắm.
Có vẻ như Vạn Tiêu Lãng thật sự ngứa mắt tôi, liên tục đổi cách cháo hành tôi.
Hôm nay ấy Tiểu Mỹ ói, ngày mai lại bảo Tiểu Mỹ cần vận ... Tóm lại, chỉ cần ấy muốn, ấy có thể dùng Tiểu Mỹ để bắt tôi có mặt ở tầng 10 bất cứ lúc nào.
Dù sao tôi cũng đã sĩ diện chịu trách nhiệm.
Trong lúc đó, tôi đề nghị đưa Tiểu Mỹ về nhà mình để tiện chăm sóc.
Nhưng ấy chỉ một cái: “Bác sĩ không nên thay đổi môi trường trong thời kỳ mang thai.”
Thành thật mà , khoảnh khắc đó tôi cảm thấy Vạn Tiêu Lãng chẳng khác gì phi tần trong hậu cung mang con thượng vị.
Ngay cả Tống Lượng cũng không thể nhịn mà thương cảm cho tôi: “Đàn em à, em hy sinh thật lớn cho hạnh phúc của con trai em.”
Cứ như tôi chờ đến khi Tiểu Mỹ lâm bồn, đứng trước một ổ bốn mèo con với mẹ dạt dào.
“Đàn , định sắp xếp mấy mèo con này thế nào?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi chỉ vào một mèo con màu đơn sắc duy nhất: “Em nuôi không?”
Vạn Tiêu Lãng cong gối ngồi bên cạnh tôi, nghiêng đầu : “Được chứ.”
Tôi ngẩn người vài giây, quay đầu tránh ánh mắt nóng bỏng khó hiểu đó.
“Diệp Sương, em...”
“Ui chu choa, đáng quó!” Tống Lượng chen vào, đưa tay ra chỉ dám chạm nhẹ vào những sinh mệnh nhỏ bé đáng đó: “Lão Vạn, cho tôi một con nhé!”
Vạn Tiêu Lãng liếc ta: “Đần, không cho!”
Tống Lượng đứng dậy theo sau : “Tại sao? Tặng tôi một con đi, vừa lúc cậu rảnh rỗi, tôi có thể giúp cậu nghĩ cách theo đuổi nữ thần.”
Tôi vô dừng tay đang sắp xếp đệm cho thú cưng lại.
Tống Lượng vừa đi về phía tổ mèo, vừa quay đầu hỏi Vạn Tiêu Lãng: “Gần đây không hỏi cậu, đã liên lạc với nữ thần của cậu chưa?”
Tôi máy móc sắp xếp đồ vật, không dám ngẩng đầu lên.
Giọng Vạn Tiêu Lãng nhẹ nhàng: “Vẫn đang liên lạc.”
Giống như một võ sĩ quyền bị đánh bại nằm trên sàn đấu, tôi chỉ có thể trơ mắt chằm chằm trọng tài nâng cánh tay của người chiến thắng lên, nghe họ tuyên bố thắng thua.
Khi tôi đứng dậy, niềm vui mà mèo con mang lại đã hoàn toàn biến mất.
Tôi thất vọng Vạn Tiêu Lãng một cái.
Sau này, thật sự không cần thiết liên lạc nữa.
21
Để sớm thoát khỏi cái lồng mang tên Vạn Tiêu Lãng, khi mẹ tôi lại nhắc đến chuyện xem mắt, tôi không phản đối.
Vạn Tiêu Lãng muốn mời tôi đi ăn, cảm ơn tôi đã chăm sóc Tiểu Mỹ trong thời gian qua.
Tôi bận quá, hẹn ngày khác.
Đó là sự thật, vì cuối tuần này tôi phải xem mắt ba lần, thật sự rất bận rộn.
Sau khi xử lý xong hai buổi xem mắt kỳ quặc, cuối cùng vào chiều Chủ nhật, tôi cũng gặp một người đàn ông tương đối bình thường.
Chỉ mới vài câu, tôi đã nghe thấy một giọng quen thuộc từ phía sau: “Em !”
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Lượng với nụ tươi rói.
Anh ta giơ túi giấy lên lắc lắc: “Anh đến mua cà phê, từ xa thấy giống em.”
Nói xong, ánh mắt ta về phía đối diện với tôi: “Em đang... Xem mắt à?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, Tống Lượng hì hì: “Vậy không phiền em nữa.”
Nhìn ta vừa bấm điện thoại vừa đi ra ngoài, tôi có một dự cảm không lành.
Cuối bữa ăn, dự cảm đó đã trở thành sự thật.
Trong lúc trò chuyện, người đàn ông đối diện đột nhiên im lặng, về phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại theo ánh mắt ta, chỉ thấy Vạn Tiêu Lãng đang lạnh lùng mình.
“Đàn ?”
Anh ấy bước hai bước đến bên tôi, khóe miệng giật giật: “Đây là chuyện bận rộn của em sao?”
“Đúng... Đúng .” Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Dù sao cũng lớn rồi, phải suy nghĩ...”
“Diệp Sương, em có trái tim không ?”
“???”
Trong lúc tôi ngẩn người, Vạn Tiêu Lãng đã kéo ghế ngồi bên cạnh tôi, với người đối diện: “Xin lỗi người em nhé, ấy không thể với cậu đâu.”
Người đàn ông đối diện qua lại giữa chúng tôi vài lần, lịch sự một câu tạm biệt, rồi đứng dậy rời đi.
Bạn thấy sao?