4
Nói thật lòng, trong hai năm về sau, nhiều lần tôi vẫn ghen tị với cùng phòng bị từ chối.
Ít nhất, ấy đã thử.
Còn tôi? Sau khi tôi rung với Vạn Tiêu Lãng trong một buổi hùng biện trong trường, đó chỉ là một thầm lặng dài đằng đẵng.
Tôi lén lút theo dõi mọi hoạt có sự tham gia của ấy, dò hỏi điểm số của ấy mỗi năm, âm thầm ghen tị với tất cả các có cơ hội chuyện với ấy...
...
Tôi luôn nghĩ sẽ đợi thêm một chút, đợi mình cố gắng trở nên xuất sắc hơn một chút rồi sẽ dũng cảm bước ra.
Nhưng sau khi thấy như tiên nữ bị từ chối, tôi lập tức như quả bóng hết hơi.
Cô tốt như mà không lọt mắt xanh của Vạn Tiêu Lãng, tôi càng không có khả năng rồi.
Vậy thì... Cứ tiếp tục thầm .
Cứ thế cho đến năm ba, thân tôi không thể nổi nữa.
Cô ấy lầm bầm cầm ba đồng tiền xu, nắm tay tôi lắc qua lắc lại rất nhiều lần.
Sau đó ấy nghiêm túc : “Nhanh đi thổ lộ đi, đây là một trong số ít cơ hội công hiếm hoi.”
Có lẽ lúc đó đầu tôi có điện, thật sự tin lời ấy.
Tôi cố ý đi mua một chiếc váy mới, tóc và trang điểm kỹ càng.
Tôi vừa thấp thỏm vừa phấn khích tính giờ đi đến trước cửa thư viện.
Với kinh nghiệm của một cao thủ thầm, biết lịch trình của nam thần là chuyện dễ như ăn kẹo.
Quả nhiên không lâu sau, tôi thấy Vạn Tiêu Lãng đi ra.
Nhìn thấy ấy chuẩn bị đến gần mình.
Tôi bước lên một bước: “Đàn...”
Vừa mở miệng, tôi nghe thấy một nam bên cạnh Vạn Tiêu Lãng đồng thời lên tiếng: “Cậu đã xong thủ tục ra nước ngoài chưa?”
!!!
Anh ấy sắp ra nước ngoài? Tôi đứng sững tại chỗ.
Vạn Tiêu Lãng lướt qua tôi.
Câu “Ừ, tháng sau sẽ đi” chui thẳng vào tai tôi.
...
Lần đầu tiên thầm trong đời, kết thúc.
Sau một thời gian chán nản, tôi tự an ủi mình, may mà chưa thích đến mức không thể sống thiếu ấy.
Sau khi Vạn Tiêu Lãng đi nước ngoài, tôi theo quy trình tốt nghiệp suôn sẻ và bắt đầu đi .
Chỉ thỉnh thoảng, khi có người khác giới đến gần, trong lòng tôi vô thức so sánh họ với Vạn Tiêu Lãng.
Nhưng tôi luôn cảm thấy điều này cũng chẳng sao, chỉ là nỗi tiếc nuối của tuổi trẻ mà thôi.
Cho đến hôm nay gặp lại ấy, tôi mới hiểu.
Không chỉ là tiếc nuối, mà là tôi còn thích.
Tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đây chính là cơ hội mới mà trời ban cho tôi!
Chạy ra khỏi phòng ngủ, tôi ngồi xổm xuống trước mặt Chà Bông.
“Con trai, mẹ giúp con giải quyết mèo nhỏ, con giúp mẹ đối phó nam thần nhé?”
Chà Bông: “Meo~”
Tôi kéo chân nó lại nắm chặt đệm thịt: “Hợp tác vui vẻ!”
5
Tính ra, đã hơn ba năm tôi không gặp Vạn Tiêu Lãng.
Chưa chắc những gì tôi đã biết trước đây về ấy giờ còn dùng .
Vì , tôi tìm mãi mới ra mật khẩu, đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ.
Đó là sau khi cuộc thi hùng biện kết thúc, một nhóm người vây quanh Vạn Tiêu Lãng để xin WeChat.
Để thoát khỏi huống đó, ấy đã ra một ID Weibo.
Tôi nghĩ hành theo dõi này có phần hơi kỳ quặc, nên đã đặc biệt đăng ký một tài khoản phụ.
Nhưng sau khi theo dõi và lướt một lúc lâu, cuối cùng tôi nhận ra đó hoàn toàn không phải là Vạn Tiêu Lãng.
Nhìn từ mức độ chia sẻ nội dung nhảm, có vẻ như đó là người cùng phòng thường xuyên ở bên ấy.
May mà đàn này có nhu cầu chia sẻ mạnh mẽ. Sau khi phát hiện số lượng người theo dõi nữ tăng vọt, ta càng tích cực hơn, tần suất đăng bài tăng gấp đôi. Thỉnh thoảng ta còn kể một số chuyện liên quan đến Vạn Tiêu Lãng, cho đẹp là “quản lý fan”.
Dĩ nhiên, thông tin về nam thần trên tài khoản này đã dừng lại khi ấy ra nước ngoài.
Cho đến trước khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng tôi vẫn quay lại xem. Nhưng sau khi chính thức trở thành nô lệ tư bản, tôi gần như không đăng nhập vào tài khoản phụ này nữa.
Tôi mang theo sự mong đợi mở tài khoản đặc biệt duy nhất mình theo dõi, nhanh chóng lướt qua nội dung gần đây.
Thật sự... Không có một chút thông tin nào mới.
Tôi thất vọng thoát khỏi trang cá nhân của ta, bắt đầu dọn dẹp tin nhắn riêng spam, phát hiện một tài khoản quen thuộc nằm trong đó.
Tôi nhấn vào, đó là những bức ảnh chụp bầu trời sao cách một thời gian lại gửi đến, không hề gián đoạn trong hơn một năm qua tôi không đăng nhập.
Tôi vừa xem từng cái một, vừa cảm thán.
Thật là kỳ lạ, tôi không có nam thần, lại có một người chị em.
Chuyện tôi và bầu trời sao này bắt đầu theo dõi nhau có phần vi diệu. Thời gian đó có tin tức sẽ có mưa sao băng Song Tử, cùng phòng của Vạn Tiêu Lãng đã đăng một bài Weibo: “Thật đáng thương cho chó FA như tôi, , chỉ có thể ngắm sao băng cùng với một người nào đó, thật bi thảm!”
Hình ảnh kèm theo là một chiếc máy ảnh đặt trên bàn.
Phần bình luận đều là “Thả đàn Vạn ra! Để tôi đến!”
Lúc ấy tôi đã xem một loạt những lời tỏ táo bạo đó với tâm trạng chua chát. Vì lòng tốt, tôi cũng đã bình luận một câu: “Đàn , chiếc máy ảnh này của rất tốt. Nhưng độ sáng của sao băng cao, dòng X sẽ có độ nhạy sáng tốt hơn, hiệu ứng chụp ra sẽ đẹp hơn.”
Sau đó không lâu, đã có người nhắn tin cho tôi.
“Cô đã dùng máy ảnh loại X chưa? Có tiện chia sẻ một vài bức ảnh đã chụp không? Tôi muốn xem hiệu ứng.”
Tôi nhấn vào trang cá nhân của đối phương với một dấu hỏi lớn trong đầu. Không có gì cả, có lẽ ấy cũng cố đăng ký tài khoản phụ để theo dõi Vạn Tiêu Lãng giống tôi.
Nhưng rõ ràng này chuyên nghiệp hơn, phần người theo dõi là 0. Rõ ràng mỗi lần ấy đều tìm kiếm tài khoản để xem Weibo của đàn , ấy không sợ một ngày nào cùng phòng của Vạn Tiêu Lãng đổi tên đó sao?
Mặc dù là địch, vì cùng sở thích, tôi vẫn tìm ra vài bức ảnh và gửi cho ấy.
Sau đó này lại hỏi thêm vài câu hỏi, tôi trả lời lần lượt, phát hiện ấy đã theo dõi mình. Với tư cách là người duy nhất mà ấy theo dõi, tôi lịch sự theo dõi lại.
Sau đó, thỉnh thoảng nàng sẽ tìm tôi để trao đổi về thiết bị chụp ảnh, nếu chụp bức những ảnh đẹp thì cũng sẽ chia sẻ với tôi.
Một năm qua tôi không đăng nhập, thi thoảng giữa những bức ảnh của ấy lại xuất hiện câu hỏi “Dạo này bận rộn lắm sao?” hay “Tài khoản này không dùng nữa à?”. Nhưng ngay cả khi biết đây có thể là một tài khoản không còn hoạt , cho đến một tuần trước, ấy vẫn còn gửi hình mới.
Tôi cảm thấy hơi áy náy, nhanh chóng gõ chữ “Đẹp lắm” và gửi đi.
Đợi một lúc không thấy trả lời, tôi lại quay về tài khoản chính để lướt hotsearch.
Tôi đang hóng hớt thì tin nhắn WeChat từ thân Khương Khương hiện lên: “Cái đệt! Thế mà còn có thể gặp lại! Chị em ơi, nếu cậu còn không lên thì không lịch sự rồi đó!”
Có vẻ như ấy mới bận xong, cuối cùng cũng xem tin tức bùng nổ mà tôi chia sẻ.
Khi tôi đang gõ chữ thì câu tiếp theo của ấy đã đến: “Giờ ấy vẫn độc thân chứ?”
Móa! Hỏi tôi á!
Tôi ở đây trăn trở hàng ngàn lần, nhớ lại quá khứ.
Mấy năm rồi, chẳng lẽ Vạn Tiêu Lãng đã có ?
Khương Khương lại hỏi: “Cậu có chắc không? Cái tuổi này cũng có khả năng đã vợ con đuề huề rồi đấy.”
Hờ, có thể ấy đã có vợ rồi!
Bạn thấy sao?