6
Ta không biết liệu mình có vấn đề gì về đầu óc không.
Ta thậm chí không biết “nữ quan” là gì, đến khi phản ứng lại thì ta đã gật đầu đồng ý rồi.
Nói xong, ta bắt đầu hối hận.
Ngoài nấu mì ra, ta chẳng biết gì cả.
Nhưng tiếng reo hò bên cạnh của Ngọc Ninh quá lớn, lời muốn rút lại đã dừng lại ở đầu lưỡi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không thể thốt ra .
“Tiêu ca đâu? Tỷ tỷ, muội cũng muốn ngày nào cũng gặp Tiêu ca.”
Ôn Quân tiếp tục bàn bạc với ta: “A Sinh nương, Nguyên Tiêu cũng đã đến tuổi học rồi nhỉ. Hay để nó đọc của công chúa, thấy thế nào?”
“Vậy… thôi.”
Khi về nhà thu dọn hành lý, ta vẫn nghĩ mình đang mơ, Tiêu Nhi bảo ta đánh nó một cái: “Tỷ… tỷ tỷ, đệ cứ cảm thấy không thật lắm.”
Ai mà không chứ? Trước khi vào cung, ta tìm Huệ Phương thẩm nương.
Ta vẫn còn nợ bà ấy hai lượng bạc, giờ ta có chút dư dả, liền trả lại vàng cho bà ấy.
Huệ Phương thẩm nương ngơ ngác, cố cắn mạnh một cái đến đau răng, rồi trả lại vàng cho ta.
“A Sinh, cái này quý giá quá. Ta chỉ cho ngươi mượn hai lượng bạc thôi, đừng trả nhiều thế.”
“Dì à, ta vẫn còn một ít tiền. Ta nghĩ vài hôm nữa sẽ đưa bọn trẻ về quê nhà ở U Châu. Về đó rồi, nhu cầu dùng tiền sẽ ít đi. Vài năm nữa, Hổ Tử lớn lên cũng có thể ra ngoài việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.”
Ta lại đưa vàng cho Huệ Phương thẩm nương: “Đường về U Châu xa xôi, dù về tới quê cũng cần nhiều tiền, có thêm chút bạc sẽ vững dạ hơn.”
Huệ Phương thẩm nương đống vàng trong tay, nước mắt lại rơi: “A Sinh, ngươi giúp ta như , ta thật sự không biết phải cảm ơn thế nào.”
Nhưng từ trước đến nay, trong xóm láng giềng, đa phần là Huệ Phương thẩm nương giúp đỡ ta nhiều hơn.
Huệ Phương thẩm nương , sau khi về U Châu sẽ giữ liên lạc với ta bằng thư từ, ta đáp rằng .
Sau hôm đó, quán mì Viên Ký không mở cửa nữa, ta và Tiêu Nhi cùng vào cung.
Vào cung rồi ta mới biết, chức nữ quan của ta là quản lý lễ nghi trong cung, dưới quyền còn có hơn trăm người.
Ban ngày, Ngọc Ninh và Tiêu Nhi cùng nhau học hành, ta học lễ nghi, học cách quản lý.
Đến tối, ba người chúng ta thường tụ họp lại trò chuyện, có khi Ôn Quân cũng tới ngồi cùng.
Hôm ấy, ta đang định đến Thượng Nghi Cục, khi đi qua ngự hoa viên thì trời đổ mưa như trút nước.
Ta đợi rất lâu mà không thấy mưa ngớt, bèn chạy vào sau tảng đá giả để tránh mưa.
Một lúc sau, mưa vẫn không ngừng, phía trên đầu ta xuất hiện một chiếc ô.
Ôn Quân đứng sau lưng ta, lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt cong cong: “Vừa nãy trông thấy bóng vàng lay sau tảng đá, ta còn tưởng trong ngự hoa viên có một con mèo mướp.”
“Đi đến gần kỹ, mới phát hiện hóa ra là mèo con đang tránh mưa.”
Đúng là trùng hợp, ngài ấy vừa xong thì quả thật có một con mèo mướp chạy đến, quẹt qua áo ta rồi nhanh chóng trốn vào bụi cây.
Ta bị con mèo cho giật mình, chân trượt, đập vào vách đá giả, bị trẹo chân.
Nụ trên mặt Ôn Quân lập tức đông cứng, ngài ấy ta, hỏi: “Ngươi có đi không?”
Ta mắt cá chân đã sưng lên: “Nhảy lò cò về chắc không vấn đề gì.”
Không hiểu sao lời ta lại chạm vào chỗ buồn của Ôn Quân, hắn nhẹ nhàng bật : “Thôi , để trẫm đưa ngươi về.”
Nói rồi, ngài ấy liền ôm lấy ta, bế ngang người ta lên.
Mưa rơi tí tách trên mặt ô, tạo ra âm thanh róc rách.
Ta thấy những giọt mưa đọng lại trên chiếc ô giấy dầu, cùng với nét mặt thanh thoát của Ôn Quân.
Ta nhẹ nhàng nhắc nhở ngài ấy: “Thật ra Hoàng thượng tìm cho ta một cây gậy chống cũng mà.”
Tưởng rằng Ôn Quân gầy yếu, ngài ấy lại rất có sức, bế ta một cách vững chãi.
“Ngươi là nữ quan mà trẫm khó khăn lắm mới mời vào cung, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.”
“Nếu không, công chúa sẽ không tha cho trẫm đâu.”
Ngài ấy bế ta đi dọc theo con đường dài trong cung. Trước đây không thấy con đường này dài đến , hôm nay lại như chẳng có điểm dừng.
Vừa lúc ấy, Ngọc Ninh và Tiêu Nhi tan học.
Ngọc Ninh tròn mắt , chạy đến gần quan sát kỹ, rồi “chậc” một tiếng.
Ôn Quân vội giải thích: “A Sinh bị trẹo chân, trẫm đang đưa nàng về.”
“Chân tỷ tỷ bị thương?” Tiêu Nhi lập tức dừng lại, định cõng ta về: “Để đệ cõng tỷ tỷ về.”
“Đồ ngốc!” Ngọc Ninh nhéo tai Tiêu Nhi, kéo nó đi.
Không hiểu vì sao, bóng lưng của hai đứa, Ôn Quân bỗng dưng đỏ cả vành tai.
Từ hôm đó, Ôn Quân thường xuyên đến chỗ Ngọc Ninh ngồi. Nhưng mỗi lần Ôn Quân tới, Ngọc Ninh liền kiếm cớ lẻn đi, còn lôi cả Tiêu Nhi theo.
Chỉ còn lại ta và Ôn Quân ngồi lại, chuyện một cách gượng gạo.
Rồi ta nấu mì cho ngài ấy, ngài ấy pha trà cho ta.
Ngài ấy mì trứng của ta vừa thơm vừa mềm, ta khen trà hắn pha thanh mát và có vị ngọt hậu.
Dần dần, ta mới bắt đầu nhận ra điều gì đó không đúng.
Tiêu Nhi và Ngọc Ninh, có điều gì đó rất kỳ lạ giữa hai đứa.
7
Tiêu Nhi vốn là một đứa ngốc nghếch, mấy ngày nay đột nhiên chạy đến hỏi ta rằng các nương thường thích quà gì.
Ta nghĩ bụng, chắc là sinh thần của ta sắp đến, nó định tặng quà sinh thần cho ta.
“Phấn son, trâm ngọc, trâm bạc, hoặc tự tay nấu ăn, chỉ cần có lòng, đều sẽ thích.”
Tiêu Nhi lén trốn khỏi cung, khi trở về thì ôm theo một cây trâm ngọc bích và một túi hạt tương tư.
Mấy ngày sau, Tiêu Nhi tan học cũng không đến trò chuyện, chỉ trốn trong phòng mài những hạt tương tư.
Ta không nhịn mà nghĩ, nếu nó định tặng ta vòng tay hạt tương tư thì có chút không hợp lắm chăng?
Đến ngày sinh thần, trâm ngọc bích đã cài lên tóc ta, lại không thấy vòng tay đâu.
Trái lại, Ôn Quân, một đấng hoàng đế, không hiểu bị sao, lại khăng khăng muốn tự tay nấu ăn.
Ngài ấy thật sự nấu một bàn đầy đồ ăn, có cà tím xào cá, đậu hũ băm thịt, trứng xào tôm, và một bát lớn canh rong biển trứng.
“Đây là mấy món gia đình trẫm tự , tuy không ngon bằng món ngự thiện phòng, thắng ở chỗ có chứa tâm ý.”
Có lẽ vì hơi nóng, hai má Ôn Quân đỏ ửng, giống như quả mọng chín vào ngày xuân.
Tối hôm đó, bốn người chúng ta ngồi quanh bàn, nâng chén chúc mừng sinh thần của ta.
Ngọc Ninh uống say, dựa người lười biếng vào lòng ta, đeo cho ta một chiếc vòng cổ hồng ngọc và một đôi vòng ngọc bích.
“Tỷ tỷ, vòng ngọc là quà của muội. Còn vòng cổ này là hoàng huynh bắt muội đưa cho tỷ, hắn mặt mũi mỏng quá mà.”
Nói xong, Ngọc Ninh vui vẻ múa tay múa chân.
“Chúc chúng ta năm nào cũng có ngày này, năm nào cũng như hôm nay.” Nó rạng rỡ, khoác tay ta: “Tỷ tỷ, muội là người sợ đơn, các tỷ phải luôn ở bên cạnh muội nhé.”
Vừa , tay áo nó trượt xuống, lộ ra một chuỗi vòng hạt tương tư đỏ chót.
Đó chính là chuỗi vòng mà Tiêu Nhi tự tay mài.
Ta ngỡ ngàng đến không nên lời, chỉ khẽ ngước mắt lén Tiêu Nhi.
Ánh mắt của nó rơi trên người Ngọc Ninh, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo : “Muội đừng có đè tỷ tỷ nữa.”
Ngọc Ninh liền bắt đầu trêu chọc Tiêu Nhi, lúc thì nhéo tai, lúc lại kéo tóc nó, rồi còn nắm tay nó, quả quyết rằng mình biết xem tướng.
“Nhìn đường chỉ tay của ngươi, sau này duyên lận đận lắm đấy.”
Tiêu Nhi nhướn mày: “Thật sao?”
Ngọc Ninh nó chăm : “Thật mà, ta không lừa ngươi. Hơn nữa sau này ngươi sẽ học võ, chinh chiến khắp nơi.”
Nghe ta bật lắc đầu.
Tiêu Nhi thông hiểu sách sử, viết văn rất giỏi, tuy có biết sử dụng vũ khí, lại muốn trở thành một văn nhân.
Nhắc đến chuyện này, Ôn Quân thoáng hiện vẻ u sầu trên mặt.
Ta biết gần đây lòng ngài ấy đầy phiền muộn.
Tiên đế để lại cho ngài ấy một giang sơn đầy vết thương.
Khi Ôn Quân vừa lên ngôi, hoàng thúc của ngài ấy đã khởi binh phản loạn.
Trong lúc nguy nan, Ôn Quân đưa Ngọc Ninh rời khỏi, còn mình thì ở lại hoàng cung quyết chiến đến cùng.
Trận chiến ấy, Ôn Quân thắng. Nhưng trong cung, Giang Đông vương vẫn âm mưu tạo phản, ngoài biên cương thì nước Liêu hùng hổ chực chờ, ngài ấy không có lúc nào yên ổn.
Từ thời tiền triều, Đại Sở đã giao chiến với Liêu quốc, thua nhiều thắng ít, gần đây Liêu quốc lại tiếp tục hấn.
Sau ngày sinh thần của ta, Ôn Quân suốt ngày ngâm mình trong ngự thư phòng, bận rộn xử lý quốc sự.
Tiền tuyến không ai đủ sức gánh vác, ta nghe Đại Sở đã thua thêm vài trận.
Ôn Quân mấy đêm không ngủ, cùng các đại thần bàn bạc việc điều binh khiển tướng.
Qua một tháng, cuối cùng cũng có chuyển biến.
Liêu quốc đồng ý hòa hoãn, đưa ra một điều kiện.
Họ cầu Đại Sở cử công chúa đi hòa thân.
Ôn Quân không có hậu duệ, mà các con của tiên đế đều đã qua đời, chỉ còn duy nhất một người con chưa xuất giá, chính là Ngọc Ninh.
Ngọc Ninh, năm nay vừa tròn mười lăm, đang độ tuổi xuân thì.
Vì , trong thư họ viết rõ ràng rằng cầu công chúa Ngọc Ninh phải đi hòa thân.
Bạn thấy sao?