Duyên Phận Của Công [...] – Chương 1

Ta nhặt một đứa bé nằm thoi thóp bên đường nên liền mang về nhà.

Đầu óc của nó hình như bị hỏng rồi, suốt ngày mơ tưởng mình là công chúa trong cung.

Ta nào có thể nuông chiều nó?

Bắt nó việc, dạy nó cán bột, khiến khuôn mặt hồng hào của nó bị phơi nắng đến đen nhẻm.

Một ngày nọ, đứa bé cãi nhau với ta, tức giận bỏ chạy, khi ta tìm kiếm khắp nơi vô vọng, một thái giám trong cung đã đến.

Ông , Hoàng thượng triệu ta vào cung.

Ông còn tủm tỉm và cúi chào ta.

“Công chúa muốn thỉnh ngài hoàng tẩu của nàng.”

1

Khi ta nhặt đứa bé về nhà, trong tay chỉ có bốn lượng bạc.

Một lượng dùng để mua thêm áo mùa đông, một lượng để lo liệu chuyện hàng ngày.

Còn lại hai lượng, ta định đưa đệ đệ Tiêu Nhi đi học tư thục.

Nhưng thầy lang bảo rằng, đứa bé đó bị thương rất nặng, cứu nó ít nhất phải tốn hai lượng bạc.

Ta nghĩ, cùng lắm thì mùa đông năm nay chịu khó tiết kiệm, không mua áo ấm nữa cũng .

Vậy là ta lấy hai lượng bạc từ dưới gối ra, lau sạch sẽ rồi trao cho thầy lang.

Thầy lang mới rút dao ra khỏi người đứa bé và cẩn thận khâu lại vết thương. Sau khi xong, hắn chỉ vào đứa bé đang sốt cao và thở dài.

“Sinh tử có số, những gì có thể đã rồi, tiếp theo phải xem số mệnh của nó.”

Sau khi thầy lang rời đi, đứa bé vẫn sốt cao không dứt. Ta và Tiêu Nhi trông nó suốt một đêm, nó vẫn không mở mắt.

Tiêu Nhi lấy khăn ấm đặt lên trán nó, rồi lôi ra những đồng xu tích góp trong mấy năm qua.

“Thưa tỷ, nếu nó không tỉnh lại, chúng ta sẽ mua một chiếc quan tài tốt để chôn cất nó.”

Đúng lúc chúng ta nghĩ rằng đứa bé sẽ chết, nó đã vượt qua . Chỉ là đứa trẻ đáng thương, bị sốt đến hỏng cả đầu óc.

Câu đầu tiên sau khi nó tỉnh lại là chỉ vào ta và Tiêu Nhi, tức giận :

“Đồ dân đen to gan, dám bổn công chúa!”

2

Đứa bé nó tên là Ngọc Ninh, là công chúa trong cung.

Nhưng công chúa nhà nào lại lấm lem bùn đất, trên người đầy thương tích, lại còn mặc áo vải thô thế này?

Nó đã đói nhiều ngày, mặt mày gầy hẳn đi. Ta vội vàng đút cho nó ít cháo loãng.

Ngọc Ninh ban đầu chống cự dữ dội, rõ ràng không còn sức lực, vẫn dữ dằn quát ta:

“Ngươi rõ ràng muốn bổn công chúa bằng thuốc độc, bổn công chúa không uống đâu!”

Trẻ con bảy, tám tuổi sao có thể mạnh hơn ta? Ta ép nó uống cháo, nó sững người một lúc, rồi chớp chớp mắt ta.

“Đây là cái gì? Sao lại ngon thế?”

Nó uống sạch cháo, còn liếm mép, hỏi ta: “Còn nữa không?”

Vừa hay, nhà ta không có gì nhiều, chỉ có nhiều cháo. Sau khi cha nương qua đời, ta mở một quán mì, nuôi nấng Tiêu Nhi bảy tuổi trưởng thành.

Mì trứng ta nấu thơm khắp mười dặm, lại nêm nếm đầy đủ, mấy năm qua cũng tích góp nhiều khách quen.

“Ở đây cháo loãng bao nhiêu cũng có.” Ta lại múc thêm cho nó một bát, lần này có thêm mì: “Nhà ngươi ở đâu, để ta đưa ngươi về.”

Mắt Ngọc Ninh đảo một vòng, ôm lấy tay ta, nhỏ giọng : “Cha ta đã chết, ta cũng bị kẻ xấu rồi. Tỷ có thể nhận nuôi ta không?”

Ta chưa kịp mở miệng, Tiêu Nhi đã nhanh miệng đáp trước: “Tất nhiên là , tỷ tỷ ta rất nhân hậu.”

Nhà ta vốn chẳng dư dả, nếu nuôi thêm một người, gánh nặng trên vai ta sẽ rất lớn, hai đôi mắt trước mặt đang trông mong ta.

Ta nghĩ lại, cũng chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi, trẻ con thì ăn bao nhiêu chứ? Từ miệng ta tiết kiệm một chút, cũng đủ để nó no.

Vậy là ta gật đầu, giữa tiếng reo hò của hai đứa trẻ, ta bực mình : “Được ở lại, phải việc cho ta đấy nhé.”

Tiêu Nhi lo lấy nước giếng, ghi sổ sách, còn Ngọc Ninh giúp ta múc cháo và bưng mì cho khách.

Nắng hè gay gắt hai đứa trẻ đen nhẻm đi, đặc biệt là Ngọc Ninh, vốn là một tiểu nương trắng hồng mũm mĩm, nay sau vài ngày cùng ta bán quán, càng lúc càng đen, chỉ còn hàm răng là trắng thôi.

Tính nó vốn không chịu khổ cực.

Lúc bưng bát đổ ít cháo, bị khách vài câu, nó liền tức giận chạy lại chỗ ta than thở.

“Bổn công chúa đã chịu hạ mình bưng cháo cho họ, mà họ còn dám mắng mỏ!”

Tiêu Nhi sẽ nhân lúc đó trêu chọc nó: “Cô nương ơi, tỉnh lại đi. Ngươi là công chúa, ta đây còn là đại tướng quân nữa cơ.”

Rồi trong bữa ăn, vừa dùng đũa chọc vào má Ngọc Ninh, vừa gắp trứng trong bát mình cho nó.

“Tiểu nương, ngươi ăn thêm đi, cho mau lớn.”

Ngọc Ninh ăn hết hai quả trứng, cơn giận cũng nguôi ngoai.

Đang lúc ta cảm thấy cuộc sống như thế này cũng tốt, thì Ngọc Ninh bỗng nhiên ngất xỉu tại quán, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

3

Thầy lang , Ngọc Ninh mắc phải chứng bệnh của người quý tộc.

Nó sinh ra đã mắc bệnh tim, phải dùng thuốc tốt nhất mới có thể duy trì.

Nếu không, e rằng khó sống qua tuổi mười.

Nghe , ta hoảng hốt, lập tức bảo thầy lang bốc thuốc.

“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Thuốc này mỗi nửa tháng phải uống một thang, mà mỗi thang thì cần một lượng bạc.”

Ngọc Ninh vẫn mê man, không nghe gì.

Tiêu Nhi nghe xong, cắn răng : “Tỷ tỷ, cùng lắm thì ta không đi học tư thục nữa. Ta có thể đi công việc vặt, cũng kiếm ít tiền.”

Ta bảo nó im lặng, rồi đưa cho thầy lang mấy lượng bạc vụn bọc trong khăn tay.

“Bốc thuốc đi.”

Khi uống thuốc, Ngọc Ninh rất ngoan. Nó còn rụt rè hỏi ta: “Tỷ tỷ, có phải ta rắc rối cho tỷ không? Tỷ… có định bỏ ta không?”

“Đang linh tinh gì đấy, còn chưa tỉnh ngủ sao?” Ta nhéo tai nó.

Từ đó, ta bắt đầu ra quán sớm hơn trước, trở về nhà cũng muộn hơn.

Huệ Phương thẩm nương cợt ta: “A Sinh, ngươi sa vào mắt tiền rồi sao? Sao mà việc vất vả thế?”

Ta vừa may áo cho Ngọc Ninh dưới ánh đèn cầy vừa đáp: “Thiếu tiền chứ sao.”

Nhưng tiền kiếm chậm, mà tiêu lại nhanh, khi thấy không thể tiếp tục trả tiền thuốc cho Ngọc Ninh, ta đành gõ cửa nhà Huệ Phương thẩm n.

Biết ta đến vay tiền, Huệ Phương thẩm nương, người xưa nay luôn hiền lành, bỗng nổi giận, chỉ thẳng vào ta mà mắng:

“A Sinh, ngươi có phải đồ ngốc không? Nửa tháng một lượng bạc, một năm là hai mươi bốn lượng. Vì một đứa trẻ không máu mủ ruột thịt, ngươi định bỏ ra ngần ấy tiền sao?”

Lúc này trời đã trở lạnh, một cơn gió thổi qua khiến ta co ro, kéo chặt tay áo.

Bà ấy bóp mép chiếc áo mỏng manh của ta: “Mặc thế này, ngươi muốn chết rét sao?”

“Đứa bé nhà ngươi dễ thương thì có dễ thương, nó đúng là cái hố không đáy. Nếu cho các ngươi vay tiền, chắc chắn là không thể đòi lại .”

Nói xong,bà ta quay người bước vào nhà.

Huệ Phương thẩm nương không sai, ta đâu phải đi vay tiền, mà là xin tiền.

Ta tự tát nhẹ vào mặt mình, cảm thấy bản thân thật sự có chút mặt dày.

Ta quay người chuẩn bị về, thì Huệ Phương thẩm nương bỗng ôm ra một đống áo và một cái túi vải.

“Phu quân ta đi ở xa, kiếm tiền, gửi về cho ta khá nhiều bạc. Chỗ này ngươi cầm lấy, chắc đủ cho con bé Ngọc Ninh uống thuốc vài tháng.”

“Ta không giúp gì nhiều, ngươi cứ lấy những bộ áo này mà mặc. Áo đông của ta thì ngươi mặc, còn đồ của hai đứa nhỏ nhà ta có thể cho Tiêu Nhi và Ngọc Ninh mặc. Trời lạnh rồi, đừng để bọn trẻ chịu rét.”

Nghe xong, mắt ta cay cay, tay cầm lấy những thứ nặng trĩu: “Thẩm nương à, cảm ơn người nhiều lắm.”

Huệ Phương thẩm nương tiễn ta về nhà: “Chúng ta đều là người nghèo, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên . Ngươi cũng đã lớn rồi, nên suy nghĩ về chuyện của chính mình đi.”

Tối hôm đó, ta mang về cho Ngọc Ninh và Tiêu Nhi những chiếc áo dày cộp.

Huệ Phương thẩm nương giặt áo rất sạch, vẫn còn đượm mùi nắng ấm. Ngọc Ninh chọn chiếc áo màu hồng đào mặc vào, thích thú vô cùng.

Tối đến, nó rúc vào lòng ta, vui vẻ : “Tỷ tỷ, theo tỷ thật tốt, còn hơn ở trong cung nhiều.”

Ta ngái ngủ, lơ mơ hỏi nó: “Suốt ngày nhắc tới cung, cứ như thật sự đã ở trong cung .”

Ngọc Ninh dường như có đáp lời, mà cũng dường như không. Ta mệt quá, vừa đặt lưng xuống là ngủ, chẳng nhớ rõ nữa.

Nhưng không lâu sau, nhà Huệ Phương thẩm nương xảy ra chuyện.

Phu quân bà ấy trong lúc việc bị ngã, đầu đập xuống đất, mất rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...