6
Nhưng mọi việc xảy ra lại trái với ý muốn của tất cả mọi người.
Biết phụ thân có ý muốn từ chối hôn sự nên Chu Cố Đường đã cố mang đến một lễ vật.
Người hầu ngoài tiền sảnh kể rằng, lúc đó Chu Cố Đường thong thả mỉm , mở lễ vật ngay trước mặt phụ thân và kế mẫu của ta.
Đập vào mắt là một đoạn đ/ầu l/ưỡi nh/uốm m/áu đ/ầm đ/ìa của cháu trai kế mẫu.
Hắn :
“Người này dám to tiếng đồn đại, muốn cưới tiểu thư Giang gia là Giang Chiêu Tuyết, quả là hoang đường."
"Công khai đồn đại phỉ báng, chiếu theo luật nhà Đại Ngụy, dùng hình c/ắt l/ưỡi."
“Giang Chiêu Tuyết là thê tử của Chu Cố Đường này, ai đến nàng chính là đối địch với ta. Giang Thái phó, ngài có phải không?”
Dù cho phụ thân ta lăn lộn nơi quan trường nhiều năm, cũng chưa từng thấy một cảnh tượng đ/ẫm má/u và trắng trợn như .
Kế mẫu ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh lại thì không ngừng n/ôn m/ửa.
Chu Cố Đường rời khỏi tiền sảnh, tới tìm ta.
Ta đang vẽ, một bức lụa dài trải trên án thư.
Chu Cố Đường đứng bên cửa, hờ hững đặt một chiếc trâm lên án.
Trâm cài ngọc trai điểm lông vũ, lần trước thấy chiếc trâm như thế này là vào tiệc cung đình, trâm cài trên đầu của nương nương, là cống phẩm từ nước Nam.
Cực kỳ quý giá.
Ta mím môi, lưỡng lự rất lâu. Tay cầm bút cứ siết vào lại thả ra.
Ta nghiêm túc Chu Cố Đường: "Ta đã bị từ hôn."
Chỉ 5 chữ đơn giản thôi mà lại cổ họng ta nghẹn đắng.
Cả đời ta thận trọng từng li từng tí, chỉ có duy nhất một sai lầm như thế, lại nghiêm trọng đến mức có thể khiến ta suýt mất mạng, khiến ta mất hết thanh danh, khiến cả đời sau của ta không thể ngóc đầu lên .
Chu Cố Đường lên với vẻ diễu cợt, ta chằm chằm: "Thế thì sao?"
"Nhưng ta chỉ bị từ hôn thôi."
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Ta là nữ đệ tử ưu tú nhất trong mười năm qua của học viện nữ tử, ta cũng đã phụ trách chuẩn bị đại tiệc trong cung cho Quý phi, ta trước giờ việc gì cũng luôn chu đáo cẩn thận. Tất cả mọi việc trong nhà không phiền ngài phải lo lắng. Ta sẽ là một thê tử tốt của ngài."
Lấy ta, cũng chẳng phải việc gì tệ lắm.
Thành ra, Chu Cố Đường, ngài có thể đừng bỏ ta ở lại đây không?
Chu Cố Đường lại gần thêm một chút.
Tim ta trong nháy mắt đập hẫng một nhịp, ánh sáng rọi lên khuôn mặt hắn, lấp lánh như ánh vàng.
Hắn cài cây trâm lên tóc ta, lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má ta:
"Ta biết rằng nàng chính là vị tiểu thư ưu tú nhất Kinh Thành này, chỉ cần có Chu Cố Đường ta ở đây, nàng sẽ có cuộc sống nàng mong muốn."
Chu Cố Đường khẽ dỗ dành: "Đừng khóc nữa."
7
Cũng giống như chưa ai nghĩ đến chuyện ta sẽ bị Thôi gia từ hôn.
Thì cũng chẳng ai nghĩ , ta - vốn là đích trưởng nữ xuất chúng của Giang gia, lại có thể định thân gả cho Chu Cố Đường - một nam nhân có tiếng là “chó săn” của triều đình.
Nhưng sự thật chính là như .
Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, phụ thân và kế mẫu đều tránh mặt ta.
Giống như không muốn nhớ lại cảnh m.á.u tanh thấy ngày hôm đó nữa.
Chỉ có nhũ mẫu chăm ta từ nhỏ lo lắng : “Chu Giám sứ có thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người người sợ hãi, tiểu thư gả đến đó, nếu hắn đối xử với người không tốt thì phải sao?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi chắc nịch : “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Nhũ mẫu kinh ngạc trước sự quả quyết của ta, thật ra ta chỉ cảm thấy Chu Cố Đường không giống mọi người vẫn .
Hắn không để ta bệnh c.h.ế.t dưới trời tuyết.
Ta tin hắn là người biết giữ lời hứa.
Ít nhất là ta nguyện ý tin tưởng như .
8
Mới vừa định thân xong, Chu Cố Đường liền giao hết toàn bộ sổ sách ruộng đất và cửa hàng cho ta quản lý, quả quyết rằng:
“Dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải tiếp quản cả thôi.”
Rồi tiện tay lấy đi một bức họa Tẩy binh đồ trên bàn ta.
Ta vừa tức lại vừa buồn .
Ta và Thôi Chiêu từ nhỏ đã định thân, chỉ gặp nhau ba đến năm năm một lần, cho dù có gặp thì cũng xa lạ đến mức khó mà chuyện , chưa gặp người nào lại nhanh như đã không chút khách khí gì như Chu Cố Đường này.
Vào đúng ngày Tết Nguyên Tiêu, ta mới biết, bức họa kia bị Chu Cố Đường lấy đi để gì.
Thừa Đức lâu chuyên bán tranh, trước giờ chỉ tiếp đón Vương tôn công tử, đến ngày Tết Nguyên Tiêu, lại mang bán tranh của các nữ tử.
Toàn bộ số tiền thu từ việc bán tranh đều sẽ quyên góp quân phí cho quân doanh ở Tây Bắc.
Đối với nữ tử mà , đây là cơ hội để nổi danh.
Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, mỗi năm cứ đến ngày Tết Nguyên Tiêu, tranh của ta lại treo ở Thừa Đức lâu, ai ai cũng muốn có .
Nhưng năm nay, tỳ nữ cầm tranh của ta đến Thừa Đức lâu lại bị quản sự chặn ở ngoài cửa, từ chối nhận tranh với lý do thanh danh ta không tốt.
Bạn thấy sao?