Đường Tuyết – Chương 22

22 

Vụ án này thật đặc biệt, đến ngày xử cuối cùng, mà đến cả Hoàng hậu và Trưởng công chúa cũng đến, lại thêm số lượng dân đen bách tính cũng đếm không xuể.

Phụ thân ta quan cả đời, bị kế mẫu khóc lóc lôi kéo, chưa từng mất mặt đến , chỉ vào ta tức giận : "Giang gia chúng ta, thật không nên sinh ra đứa con như ngươi".

Ta ngẩng đầu lên, bình tĩnh thẳng vào phụ thân. 

Nhân chứng cũng không khó tìm.

Những nha hoàn và tạp dịch trong phủ đều có thể chứng cho ta:

"Giáng giêng tuyết đổ lớn như , mà phu nhân lại bắt tiểu thư quỳ ở trên tuyết, không đến canh ba không trở về phòng. Lúc ta đi đón tiểu thư, tuyết trên vai tiểu thư đã dày cả tấc.”

"Tiểu thư sốt cao không lui, lão gia không cho mời đại phu vì chê tiểu thư mất mặt Giang phủ. Ta nghe lão gia và phu nhân , rằng đợi đến khi tiểu thư ch/ết, có thể chiếm của hồi môn mà đại phu nhân quá cố đã để lại cho tiểu thư".

"Tỷ nữ bên cạnh phu nhân luôn luôn lén lút bỏ thứ gì đó vào trong thức ăn của tiểu thư".

Những người nghe đều lộ vẻ khinh bỉ.

Phụ thân ta mặt đỏ tía tai, lạnh : "Đều là lời của nha hoàn và lão nhân lẩm cẩm, thì có gì hay ho mà nghe".

Vậy lại thiếu vật chứng.

Kế mẫu ta đã sớm giấu đi thứ thuốc độc người rồi.

Ngay lúc đang bế tắc, ta nghe thấy tiếng ngọc bội va vào vỏ kiếm, vô cùng quen thuộc.

Ta đứng chết trân tại chỗ, cừng đờ người, không dám ngoái đầu lại. 

Giọng của Chu Cố Đường vang lên, đưa cho nha dịch một túi thuốc nhỏ: "Tang vật ở đây."

Mọi người xôn xao.

Hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con.

Hơn nữa, Chu Cố Đường đồn đoán đã chết vì gặp cướp mà giờ lại xuất hiện khiến ai ai cũng khiếp sợ.

Trưởng công chúa từ nãy đến giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, cho đến khi nhân chứng vật chứng đầy đủ xác đáng rồi mới giận dữ đập bàn: "Đường đường là Thái phó đương triều, mà lại dám ra những chuyện như ? Làm sao xứng đáng với chức Thái phó?"

Hoàng hậu nhíu mày, hồi lâu mới từ tốn : "Giang tiểu thư, xem ra vũ điệu cầu phúc ở đại điển cuối năm này phải do múa rồi. Thoát khỏi cái chết trong gang tấc như , nếu không có phúc khí, chắc không ai có phúc khí nữa rồi."

Như phán quyết cũng gần như định đoạt.

Trong đám dân chúng đến xem hôm nay, có rất nhiều nữ tử, gần như đều cảm thông sâu sắc với cảnh của ta, dân chúng phẫn nộ sôi trào.

Quan viên phụ trách xử lý vụ án căng thẳng đến toát hết mồ hôi, phải xin chỉ thị ở trên mấy lần, mới dám đưa ra quyết định.

"Giang Thái phó cùng kế thất Trương thị, có ý định mưu trưởng nữ, đức không xứng với chức. Trước tiên cách chức để tra rõ hơn, giam vào ngục rồi sẽ định đoạt sau."

Ta chưa từng nghĩ kết quả lại tốt đẹp như .

Những bất công, oán giận mà ta nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng có thể giải tỏa, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống đất. 

Nhưng một bàn tay đã chìa đến trước mặt ta.

Là Chu Cố Đường.

Ta không biết chàng ấy đã thoát khỏi bọn thủy tặc ở vùng sông nước hiểm nguy bằng cách nào, cũng không biết đã tìm chứng cứ cho ta sao, ta chỉ thấy chàng ấy mang dáng vẻ phong trần, khuôn mặt lộ rõ nét mỏi mệt.

Nhưng đôi mắt vẫn như , lạnh giá như đêm tuyết, kèm theo chút biếng nhác. 

Ta đăm đăm chàng hồi lâu, chỉ sợ chàng biến mất. 

Chàng đưa tay về phía ta, :

"Đứng lên."

Đứng lên trong đêm tuyết, đứng lên giẫm nát những lễ giáo bó buộc của thế tục.

Ta mừng đến độ nước mắt thi nhau trào ra.

Ta nắm lấy tay chàng. 

Từ nay về sau, mãi mãi không buông ra.

Dẫu có chuyện gì đi chăng nữa, đời này cũng chỉ có một Chu Cố Đường đạp tuyết đến bên ta.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...