12
Trưởng công chúa tổ chức một buổi tiệc hoa, thậm chí cả địa điểm cũng chọn ở núi Thất Vũ cách ngoại ô trăm dặm.
Chỉ là vào vài ngày trước khi diễn ra bữa tiệc, chậu hoa mẫu đơn mà ta cẩn thận chăm sóc lại bị kế mẫu cố ý vỡ.
Khi đến nơi, ta chỉ còn thấy những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn.
Kế mẫu đứng bên cạnh, móng tay sơn đỏ hơn cả hoa: "Đứa nô tỳ bưng bê bất cẩn, vỡ cả chậu hoa của tiểu thư, thật đáng chết."
Trên mặt đất, tỳ nữ bị vu oan đang quỳ gối khóc thút thít.
Kế mẫu không muốn để ta đến dự tiệc hoa của Trưởng công chúa, muốn để kế muội của ta đi thay.
Nếu là ta của trước đây, để bảo vệ danh tiếng hiền huệ lễ phép, chắc chắn ta sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng bây giờ ta không muốn nhịn nữa rồi, ta vươn tay đẩy kế mẫu, cũng như lần bà ta bắt ta quỳ dưới màn tuyết đêm đó, bà ta đứng không vững, loạng choạng mấy bước, rồi ngã vào chỗ mảnh vỡ của chậu hoa đang vương vãi trên sàn.
Cả bàn tay bị gh/im vào các mảnh vỡ, b/ê b/ết m/áu.
Bà ta ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi, đây còn là Giang Chiêu Tuyết biết giữ gìn khuôn phép nhất Giang phủ không?
Ta từ trên xuống bà ta, khẽ :
"Con vô ý, mong người thứ lỗi."
Lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác sảng khoái vô cùng.
Đúng. Lẽ ra ta nên từ lâu rồi.
13
Thế , ta vẫn cần một chậu hoa thích hợp, lúc này trời giá lạnh, ngay cả những loài hoa thông thường ở kinh thành cũng không tìm .
Càng đừng đến việc tìm loại hoa đặc biệt này.
Ta nhờ người truyền tin cho Chu Cố Đường, cũng không hy vọng nhiều.
Những chuyện hàng ngày của hắn đã nhiều như , nào còn thời gian để ý đến chuyện nhỏ nhặt của ta nữa.
Cho đến ngày diễn ra buổi tiệc hoa, ta đã ngồi lên xe ngựa rồi, vẫn không thấy tin hồi âm của Chu Cố Đường.
Hôm đó là một buổi sáng có tuyết rơi ở Kinh thành.
Cũng bởi vì nơi tổ chức buổi tiệc hoa là núi Thất Vũ ở cách xa ngoại ô, nên trời chưa sáng ta đã lên đường.
Những cơn gió lạnh liên tục lùa qua khe hở của rèm xe vào trong.
Đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa trong màn tuyết đặc biệt rõ ràng.
Ta vén rèm xe, trông thấy Chu Cố Đường ghìm ngựa đứng ngay bên cạnh xe, trên vai phủ một tầng tuyết mỏng, cả người toát ra hơi lạnh.
Hắn cẩn thận từ trong áo choàng nâng ra một chậu tuyết liên màu xanh nhạt, óng ánh như ngọc.
Tuyết liên này khó tìm trên đời, lại thường mọc ở nơi hiểm trở, vốn không dễ dàng để lộ ra trước mắt người đời.
Không biết Chu Cố Đường đã tìm bằng cách nào.
Ta nhất thời sửng sốt, chỉ biết trơ mắt ngẩng đầu hắn.
Gió lớn thổi tán loạn những giọt sương đang đọng trên đôi mắt hắn, hắn cố ý che đi vết thương đang chảy máu trên tay.
Chu Cố Đường :
"Nhớ về sớm chút."
Ngàn dặm tìm hoa, bán tranh vạn lượng.
Cuối cùng hắn lại với ta, “Nhớ về sớm chút”.
Bạn thấy sao?