Thế là tôi đứng đó lễ bộ thượng thư bị lôi đi như con chim cút đuối nước, trong lòng trống không chả nghĩ gì.
Sao hắn nhập vai nhanh trời?
Sao hình như chỉ có mỗi mình mình là người không thể hòa hợp với cả thế giới hả ta?
Tôi sang Tạ Trì, giơ ngón tay cái lên: Like.
Tạ Trì tôi chớp chớp mắt, sắc mặt đã trở về với bộ dạng lười nhác của thanh thiếu niên quen thuộc.
Hắn tính mở miệng gì đó thì Lý công công từ ngoại điện đi vào:
“Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương đang khóc lóc bên ngoài xin cầu kiến ạ!”
3.
Thế là, quý phi khóc lóc inh ỏi bước vào.
Quý phi họ Vạn, nhược liễu phù phong, xinh đẹp tuyệt trần.
Tóc mai có đôi chút lòa xòa, có vài sợi tóc đang rũ xuống trán, khuôn mặt xanh xao còn mang theo những giọt nước mắt.
Bộ dạng này, ai vào cũng sẽ thấy đau lòng thôi — Nhưng trừ tôi ra nha!
Tuy rằng tôi chỉ vừa xuyên về đây vài ngày, lại kết giao một “chị em tốt” như hoàng hậu.
Có thể ta đã sớm phát hiện ra sự bất thường của tôi, ấy mà vẫn tươi bao che cho qua chuyện.
Cô ta mặc cho tôi thỏa sức chơi loạn trong nhà bếp để món bánh Quế Hoa — Tuy thành phẩm cuối cùng không như ý cho lắm, vẫn dịu dàng an ủi tôi: “Không sao, thử vài lần sẽ thành thôi, đừng nản chí nhé!”
Đôi lúc cũng sẽ học tôi hát bài [Sứ Thanh Hoa] dù âm điệu của tôi hơi lệch, cũng sẽ cùng tôi học nhảy theo ban nhạc nữ Blackpink trong [How you like that].
Mặc dù nụ luôn nở trên môi, dưới đáy mắt lại chất chứa bao nhiêu nỗi buồn không thành lời.
Vì thế khi bên Hồ Thái Dịch, lúc quý phi nghênh mặt ấy trước mặt tôi, ngang nhiên châm chọc khiêu khích, mặt trong mặt ngoài bảo ấy là “khúc gỗ nhàm chán”, tôi liền lập tức nhe nanh múa vuốt bảo vệ cho phe mình.
Mặc kệ ngươi là quý phi hay không quý phi, trước tiên để tôi dùng thân phận tốt xuất chiêu cái đã.
Chị đây đâu có sợ chết đâu, tao thích là tao quăng đồ mày đó khum?
Nhìn thấy tôi như thế, sắc mặt của quý phi trở nên cứng đờ vài phút,
Tôi ta rồi nhe răng .
Ui cha cha, sắc mặt càng khó coi hơn rồi kìa…
Quý phi hơi khom người xuống hành lễ với Tạ Trì, rồi thút thít :
“Nha đầu cung nữ này giữa chốn đông người dám vô lễ với thần thiếp, hoàng thượng không xử trí ban chết thì thôi đi, ngược lại còn để mặc ả ta nhạo thần thiếp như thế.”
“Chẳng lẽ sau này hậu cung trên dưới đều có thể vỗ lễ không kiêng kỵ gì, thì thân phận quý phi của thần thiếp chi bằng nhường cho ả ta ngồi luôn đi?”
Nghe ta thế, ánh mắt Tạ Trì chợt lóe lên:
“Ờ đó.”
Quý phi: “......”
Rồi giờ muốn khóc cũng khóc không ra luôn.
“Hoàng thượng~ Người thật sự muốn sỉ nhục thần thiếp đến thế sao?”
Tạ Trì tỏ ra vô tội :
“Ta đã gì đâu.”
Quý phi cắn răng nghiến lợi:
“Thế hoàng thượng phải chủ cho thần thiếp, đem con nha đầu này đi xử trí đi, phải ngũ mã phanh thây để gương cho đám hạ nhân biết lễ độ.”
Tạ Trì đưa mắt sang tôi, còn tôi thì lo đá long nheo với hắn muốn rụng hết lông mi.
Hình như hắn nghiệm ra gì đó liền gật gật đầu :
“Lôi xuống dưới!”
Thế là hai tên thị vệ bước lên… Nhưng người bị giữ chặt lại là tôi???
Ờ thì…
“Hỗn xược!” Ánh mắt của Tạ Trì trở nên sắc bén hẳn, cầm tách trà bằng ngọc điêu khắc hoa văn ném thẳng vào người tên thị vệ, sau đó chỉ về phía quý phi quát lớn: “Trẫm là lôi ả độc phụ này xuống! Đày vào lãnh cung!”
Sắc mặt của quý phi nhất thời trắng bệch không còn một giọt máu.
Khi hai tên thị vệ phản ứng lại liền mau chóng lôi quý phi đi ra ngoài, cùng với những thị vệ còn lại.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, tuy có hơi khoa trương một chút, cái tên bạo quân này cũng dễ sai bảo thật nhỉ…
Giây tiếp theo, Tạ Trì chỉnh lại cổ của long bào, thần sắc thư thái với tôi:
“À, có chuyện này tớ quên với cậu…”
“Mấy nay phê duyệt tấu chương mới phát hiện, ngôi vị hoàng thượng này của tớ sắp ngỏm rồi! Bên ngoại can thiệp triều chính, thực quyền nằm trong tay người khác, tớ chỉ còn cái vỏ ngoài rỗng tuếch mà thôi.”
“Cô quý phi vừa bị lôi xuống khi nãy, ba của ta là thừa tướng đương triều: Vạn Khởi Niên; của ta là Trường Dương đại tướng quân nắm binh quyền trong tay: Vạn Sách.”
Tôi: Hóa thạch-ing. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu…
Một màn tĩnh lặng bao trùm lấy điện Thừa Càn, chỉ còn mỗi tôi run rẩy lắp bắp hỏi:
“Hôm nay cậu lôi ta vào lãnh cung, có khi nào ngày mai vương triều sẽ đổi họ luôn không?...”
Tạ Trì lên một tiếng thật sảng khoái:
“Thời đại hưng thịnh, điều ước của cậu sẽ thành hiện thực nha.”
Bạn thấy sao?