Dưỡng Khí Trúc Mã – Chương 23

Mùa đông đến sớm, Tạ Trì bỏ ngoài tai mọi ý kiến, phong cho tôi nhất phẩm nữ quan ngự tiền, phò trợ chính vụ, dưới một người, trên vạn người.

Hắn giở giọng tốt đẹp: “Không để cho cậu công không đâu, nhận một chức quan để dễ bề phát lương cho cậu.”

Nhưng tôi lại không thích thế, so với việc cu li lao triều chính, tôi lại thích ngao du tứ hải, đi tìm kiếm chân trời mới.

Ngay lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ cách đóng tàu, thuyền chiến và súng ống, thì hậu cung giống như đang đón tết truyền đến một tin chấn .

[Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu bước chân vào hậu cung rồi!]

Khi tôi nghe tin này liền lập tức quơ quào trong không khí chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, đánh xong còn chưa hết bực tức, chuẩn bị đợi Tạ Trì trở về hỏi xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Nhưng hình như không thấy hắn xuân phong đắc ý như kiểu chết dưới hoa mẫu đơn.

Sắc mặt của hắn khó coi đến nỗi thậm chí còn pha thêm chút thần bí.

Chưa kịp đợi tôi mở miệng, hắn chụp lấy cổ tay tôi, chỉ vứt lại một câu:

“Cậu đi theo tớ.”

Tôi cùng Tạ Trì đi đến cạnh hồ Thái Dịch.

“Làm gì chứ!”

Tôi xuýt xoa cổ tay bị tên chết bầm nắm đến đỏ ửng, rồi đưa mắt lên xung quanh, xem có thứ gì ly kỳ mới mẻ không, thế mà tầm mắt tôi đã cờ va vào một bóng người xinh đẹp.

Hình như… còn có chút quen thuộc???

Tiếp theo đó, tôi liền nghe giọng của Tạ Trì cất lên:

“Mẹ!”

Tôi: ???

Bóng lưng đó quay lại, trang dung hiện đại mà khí chất, búi tóc đơn giản, chiếc váy công sở tinh tế, trên tay còn cầm cái túi có hiệu [LV]???

Đó chính là mẹ của Tạ Trì đây mà!!!

Vành mắt tôi ửng đỏ, nhịn không liền hô lên và nhào tới:

“Dì ơiii!!!”

Biểu cảm không tin vào mắt mình của mẹ Tạ giờ đây cũng vui mừng hớn hở, ôm lấy tôi vào lòng:

“Ôi Giao Giao! Lúc tiểu Tạ con cũng ở đây dì còn không tin, ba mẹ con biết chuyện này chắc sẽ vui lắm đó con ạ!”

Tôi không nhịn nước mắt tuôn ra, năng lắp bắp, hơi trên không tiếp hơi dưới:

“Dì ơi… Ba mẹ con… họ có khỏe không dì?”

Mẹ Tạ rồi lau nước mắt cho tôi, chính bà cũng đã nước mắt đầm đìa mà không hề hay biết.

“Con cứ yên tâm, họ đều ổn cả, chỉ là hai đứa nằm trên giường bệnh đã gần một năm rồi, rõ ràng cơ thể không sao, cứ mãi không chịu tỉnh lại. Ba mẹ hầu như đã tìm danh y khắp cả nước đều không có cách nào, thế là dì nhờ người đi tìm một vị đại sư huyền học mới có một chút hy vọng đó con…”

Thì ra chúng tôi xuyên đến đây chưa bao lâu, mà ở thời hiện đại đã gần một năm rồi sao?

Nói chuyện một hồi, mẹ Tạ đột nhiên trở nên cảnh giác xung quanh, căng thẳng : “Tiểu Trì, Giao Giao, hai con nhớ nhé, trong tháng này, trên trời sẽ xuất hiện dị tượng thất tinh liên châu, lúc đó hai con đứng ở nơi này, mẹ sẽ dẫn các con về nhà.”

Lời của bà cho tôi rất kinh ngạc, Tạ Trì hiển nhiên cũng đực mặt ra rồi, chỉ duy nhất mẹ Tạ lòng như lửa đốt dặn đi dặn lại: “Nhất định phải nhớ nhé! Nhất định phải đến đây nghe chưa! Nếu không các con sẽ mãi mãi bị giữ lại ở đây đó! Có biết không!”

Tôi gật đầu lia lịa, cho dù tôi có cố nắm chặt tay bà đến mấy thì cũng chỉ đành trân mắt bà biến mất từng chút ở trước mặt chúng tôi.

Sau khi mẹ Tạ rời đi, tôi và Tạ Trì bốn mắt nhau rồi đồng thanh chửi bới:

“Mẹ nó!”

“Quá đáng thật chứ!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...