Dưỡng Khí Trúc Mã – Chương 19

Tôi rất cố gắng nhập vai trong bộ dạng đại phản diện:

“Vốn dĩ hoàng thượng muốn lập tức xử tử ả ta, không may lại đụng phải tiết trung thu, trên tấu chương của Khâm Thiên Giám có , trước ngày trăng rằm hoàng thành không gặp những cảnh tượng máu me, nếu không thì sẽ xung đột với quốc vận. Mã phủ thừa tướng quyền thế ngất trời, thiên tử không muốn đắc tội, chỉ cần ngươi chịu giấu đi, sau khi xong việc, ta đảm bảo nhà ngươi một đời vinh hoa phú quý, sung túc viên mãn.”

Thúy Hoa trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng trả lời: “Được.”

Tôi nở nụ hài lòng, quay người rời đi.

Bởi vì trong lòng tôi chắc chắn rằng tính mạng cả nhà của Thúy Hoa đều bị Vạn phủ nắm trong tay, ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Vạn phủ không sót chữ nào.

Quả nhiên không trật vào đâu , ngay đêm hôm đó, Vạn Khởi Niên dẫn theo phu nhân của lão ta vội vàng nhập cung đến điện Thừa Càn, mở miệng liền muốn gặp quý phi.

“Phu nhân mang bệnh nặng trong người, điều tưởng niệm duy nhất chính là muốn gặp con nhỏ một chút, cầu xin hoàng thượng phê chuẩn.”

Tạ Trì ngả người ra, lười nhác :

“Quý phi không khỏe trong người, thái y giao phó cần phải tĩnh dưỡng, e rằng không tiện gặp ai, ái khanh vẫn là nên quay về đi.”

“Ý của hoàng thượng chính là, trước gia yến trung thu, cả nhà của lão thần không có cách nào gặp mặt đoàn tụ rồi?”

Tạ Trì cong môi lên mỉm .

“Đương nhiên là không.”

Khuôn mặt của Vạn Khởi Nhiên thoáng qua một tia hung ác, vẫn phải gượng :

“Vậy thì lão thần hôm nay, nguyện chúc hoàng thượng, phúc thọ an khang, trường lạc vị ương.”

Tạ Trì không đáp lời, xua tay một cái, ngụ ý bảo lão ta cút đi.

Tôi theo bóng lưng rời đi của Vạn Khởi Niên, nhịn không có chút cảm khái:

“Xem ra trận chiến này không đánh không rồi.”

Tạ Trì nghiêng mặt tôi: “Cậu sợ à?”

Tôi lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc lại gật gật đầu.

Tạ Trì tôi rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay tôi bước ra ngoài.

Tôi kinh ngạc hỏi hắn: “Ơ, đi đâu thế?”

Hắn đi đằng trước kéo theo tôi, đầu cũng không thèm quay lại :

“Không phải sợ rồi à? Đưa cậu đi trốn…”

Thế là nửa canh giờ sau, tôi cùng Tạ Trì đứng trước Trích Tinh lâu cao chót vót mắt lớn mắt nhỏ.

Tôi nghiêm túc hỏi hắn: “Trên đó có kính viễn vọng không?”

Tạ Trì có chút cạn lời lắc đầu.

“Ò, ok nha.” Tôi gật đầu biểu thị bản thân đã biết rồi, sau đó xoay người tính rời đi.

Tạ Trì nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại: “... Cô bé lười biếng, tớ cõng cậu lên trên chưa?”

Tôi tưởng tượng đến cảnh Tạ Trì cõng tôi lên trên, nhịn không liền nổi da gà khắp người.

Cuối cùng vẫn là thở dài một hơi và thỏa hiệp : “Đi thôi đi thôi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...