Dưỡng Khí Trúc Mã – Chương 17

“Dân trí chưa khai mở, đương nhiên cần phải có người tiên phong. Tuy rằng muốn lay lòng dân là trọng trách còn rất xa vời, hoàng thành Đế Kinh, dưới chân thiên tử, còn biết bao nhiêu quan nhân quyền cao chức trọng, chắc chắn sẽ có người chịu đứng ra để biểu soái…”

Sau khi tôi thao thao bất tuyệt, phát hiện ra bản thân có chút quá đà, liền hề hề hai tiếng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Mạo muội xin hỏi danh tính của thiếu hiệp.”

Người đó rót cho tôi tách trà, từ tốn đáp: “Bỉ nhân họ Vạn, danh xưng một chữ Sách.”

Tôi như bị chích điện đứng hình tại chỗ, ngay lập tức đứng lên hành lễ:

“Nghe danh tướng quân đã lâu.”

Nhưng hắn lại nhanh tay đỡ tay tôi dậy và : “Ta nên xưng hô với nương thế nào?”

Tôi suy nghĩ vài giây, vẫn là nên khai đích danh của mình:

“Gọi ta Thẩm Giao là .”

“Chữ lót của Thẩm nương cũng rất mới lạ, không thường gặp.”

Tôi lặng lẽ quan sát toàn thân của hắn, sau khi xác nhận không có vũ khí bên mình, mới dám can đảm dò thám hỏi: “Tướng quân, ta có một cố hữu họ Lý, tuổi tác cũng xấp xỉ với ngài, chỉ tiếc thân thế bi thảm, mỗi ngày nhớ lại liền không nhịn mà đau buồn rơi lệ.”

“Nếu nương tin tưởng, Vạn mỗ nguyện vì nương giải đáp phân ưu.”

Tôi , dùng tay xoay tròn cái tách trên bàn, để cho bản thân đừng vì căng thẳng mà phát run.

“Bạn ta lúc nhỏ gặp phải bi kịch diệt môn, chỉ mỗi mình hắn là còn sống sót, sau này kẻ thù nuôi dưỡng, suốt ngày đều thấp thỏm lo sợ, bản thân như đi trên lớp băng mỏng.”

Vạn Sách chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cầm chung rượu kề lên môi rồi quay đầu ra phía bên ngoài thanh lâu từ cửa sổ, không phân biệt đó là biểu cảm gì.

“Ngài xem, có khi nào hắn vẫn muốn tưởng nhớ đến phụ mẫu thân nhân, rồi âm thầm lập mưu tính kế báo thù cho họ không?”

Vạn Sách thình lình quay mặt sang thẳng vào tôi, ánh mắt trở nên sắc bén, vẫn không xác định đó là cảm gì.

“Chuyện này cũng là lẽ thường thôi.”

“Thật ra…”

Tôi vừa tính mở miệng tiếp, lại bị hắn ngắt lời giữa chừng:

“Chi bằng bây giờ nương tỏ rõ thân phận, không cần chơi trò mặt đoán ý với Vạn mỗ như thế, từ lúc nương mượn Vạn mỗ để bước vào hoa lâu, ý đồ đã quá đỗi rõ ràng, ta liền biết nương không phải là người tầm thường rồi.”

Tôi: ……

Không hề luôn, không hề biết sẽ gặp ông luôn đó!!!

Chuyện đến nước này, tôi chỉ đành đứng dậy chắp tay, căng da đầu lên cung kính : “Tướng quân tâm sáng như gương, nô tỳ chính là nữ quan ngự tiền, hoàng thượng cảm niệm tướng quân tại ngoại thuyền xe vất vả, nên đã đặc thỉnh tướng quân vào cung để diện thánh.”

Vạn Sách nhướng mày: “Ồ? Nhưng rõ ràng ta đã trình tấu, đến ngày mai mới có thể hồi kinh, thì hoàng thượng sao có thể phái ngươi đến mời ta vào hôm nay?”

Mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa: “Hoàng thượng… tướng quân như thân nhân trong nhà, biết rõ tướng quân là người giàu cảm , nên…”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...