Tạ Trì thành tiếng, đưa tay xoa lên đầu tôi, dịu dàng :
“Không có đưa, không có đưa, ở cạnh tớ không đi đâu hết chưa?”
Nhưng sự thật đã chứng, Tạ Trì vẫn còn khiêm tốn lắm.
Đêm trung thu trăng tròn, thiên tử đã tổ chức đại tiệc, vốn dĩ chỉ là gia yến, nay đổi luôn thành cung yến, mời hết tất cả các vị triều thần cùng chư hầu vương khắp thành.
Có quần thần chứng, nếu như Vạn Khởi Niên phát tạo phản, sau khi bại trận sẽ lưu danh sử sách, chịu ngàn năm thóa mạ.
Trên cung yến, quang hoa lưu chuyển, ly tách huyên náo, một nữ sử chưởng trà ngự tiền như tôi, trong trường hợp này cũng không tránh phải hầu hạ một vài hoàng thân quốc thích.
Ung Vương dường như đã uống quá chén, híp mắt lại quan sát một vòng, cuối cùng ánh mắt đã ngừng lại trên người tôi.
“Thần nghe hoàng huynh có một cực phẩm, vì nữ nhân này mà bao nhiêu đêm không bước chân vào hậu cung, lời đồn này khiến cho lòng của thần đệ ngứa ngáy… Hức… Thật sự rất hiếu kỳ đó nha.”
Hắn thậm chí đứng còn không vững, nấc cục lên xuống mà với Tạ Trì:
“Nếu như hoàng huynh vẫn chưa phong cho ta danh phận… chi bằng thưởng cho thần đệ, nạp vào hậu viện… thần đệ… tạ chủ long ân!”
Nói xong, hắn liền kéo lấy vạt áo của tôi, loạng choạng kéo tôi tới trước mặt của Tạ Trì.
Tạ Trì nhẹ, đưa tay kéo tôi ôm vào lòng, một bên dịu dàng vỗ về tôi, một bên mở miệng : “Tiểu nương tử này của trẫm mỏng manh lắm đấy, e là không trúng hoàng đệ đâu.”
Nói xong, tâm trạng hắn vui mừng liền ban thưởng cho tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ duy nhất Ung Vương là không có.
Ung Vương chính là một trong số các bè đảng của Vạn Khởi Niên, trong lòng đương nhiên hiểu rõ đêm nay chính là ngày cung biến, bị một tên hoàng đế hình nhân đâm một nhát giữa chốn đông người, sắc mặt hắn liền sầm xuống, chi bằng ngay lúc này hành sự.
Thế là. mọi biến số diễn ra với tốc độ chóng vánh.
Một tiếng “Bảo vệ hoàng thượng!” cùng với tiếng gào thét của các phu nhân gia quyến, không biết Ung Vương từ đâu tiếp cây trường đao, xông lên phía trước để hành thích Tạ Trì.
Trong lúc hoảng loạn, tôi chỉ nghe một tiếng nổ vang lên vô cùng kịch liệt, không biết có vật gì vừa nổ tung trên người của Ung Vương, hắn kinh hoàng trừng to mắt, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, từ từ ngã nhào xuống.
Tôi đưa mắt kỹ, thì thấy trên tay của Tạ Trì, đó chính là một khẩu thương phát hỏa.
Đến cả nòng súng đều chế tạo từ thân tre, bên trong có chứa thuốc súng và đạn viên, tuy không có khả năng xuyên , tính sát thương lại không hề nhỏ.
Tôi về phía Tạ Trì giơ ngón cái lên: Ngầu!
13.
Tuy Ung Vương đã ngã quỵ, đao kiếm trong đại điện không hề ngừng lại, ngự tiền thị vệ đang cùng tử sĩ của Vạn Phủ đấu tranh kịch liệt.
Tiếng bên ngoài đại điện truyền đến còn khủng khiếp hơn — Cửa cung bị rồi.
Vạn Khởi Niên với tư cách quyền thần, dù sao cũng ở ẩn nhiều năm, binh quyền nắm giữ trong tay ngoài hàng nghìn doanh trại tuần phòng, còn có mười vạn cấm quân.
Người thì bàng hoàng lo sợ, kẻ lại âm thầm đắc ý.
Nhưng từ lúc Tạ Trì thốt ra một câu “Hành đi!”, tất cả mọi người đều nghe tiếng còi từ bên ngoài truyền đến, có một luồng sáng xuyên qua mái vòm, đó là một ngọn lửa đỏ rực mang theo làn khói đen dày đặc.
Khi đó tất cả mọi người đều không rõ là thứ gì, ai cũng nghĩ đây chính là hiện tượng chẳng lành, vương triều gặp dị tượng, mạt thế đã gần kề.
Chỉ có tôi là tê rần khắp da đầu thôi.
“Xông lên!!!”
Mười vạn đại quân sĩ khí vang dội, từ giây phút đoàn quân xông thẳng vào cửa cung, đã có hai luồng sáng bay vào giữa dòng quân trận, khoảnh khắc ngọn lửa xuyên vào, tiếng nổ ầm ầm trút ngọn lửa cao hàng nghìn độ quét về phía đám đông…
Giọng điệu thảm thiết của Lý công công truyền đến từ bên ngoài điện:
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Cái thứ này xài như thế có đúng không ạ?! Lão nô có quăng sai chỗ không hoàng thượng!!!”
Tôi kinh hãi quay sang Tạ Trì:
Hắn lại trưng ra bộ mặt không thèm để tâm như đúng rồi: “Nhìn tớ gì? Thiết kế đơn giản như cung bắn hỏa tiễn đã có từ sớm trong triều đại nhà Tống rồi đó!”
“Không phải thế… Ý của tớ là… cậu ra cung hỏa tiễn, kết quả là giao cho Lý công công bắn á?!”
Nhưng dù sao thì cấm quân không phải ăn chay đâu, đối mặt với “thiên lôi” từ trên trời giáng xuống, bọn họ đã thay đổi chiến sách, án binh bất , lại phóng tên hết đợt này đến đợt khác từ bên ngoài điện bay vào.
“Mau đóng cổng đi — !!!”
Có người trúng tên, vẫn dùng toàn bộ sức lực để đóng cửa đại điện, ngăn không cho dòng tên bắn vào.
Bạn thấy sao?