Tôi đi dạo vòng quanh từng căn tiệm, trong lòng đang bàn tính không biết bên này có thể mở một tiệm lẩu không, chính là loại haidilao phiên bản cổ trang ấy; bên kia còn có thể mở một phòng nhạc, chế tạo đàn guitar hát dân ca; bên góc phố này còn có thể mở một tiệm sách, viết chút truyện đam mỹ kiếm vài đồng lẻ.
Sau một hồi não, sử dụng hết tất cả chất xám, tôi dừng chân trước cửa một căn lầu xanh.
Dù sao thì, nhân vật xuyên không chưa bước chân vào lầu xanh thì không tính là đã từng xuyên không nhỉ?
Tôi quay ra sau đám thị vệ rồi một câu: “Không cần đi theo nữa.” Vừa tính bước vô cửa liền bị một thẩm nương trang điểm không đều ngăn lại:
“Cô nương, nơi này của bọn ta là nơi tiêu khiển uống rượu hoa của các lang quân, chứ không có tiết mục nào phục vụ cho nữ tử cả.”
Tôi rồi , rút ra túi ngân lượng tung hứng trên tay.
Vị thẩm nương đó ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn rất khó xử, do dự : “Cô nương à, ta cũng chỉ là dựa theo quy tắc hành sự mà thôi, trông nương ăn mặc cũng rất thể diện, không giống với loại người khó người khác. Thật không giấu gì nương, đi thẳng thêm mười thước chính là Nam Phong quán, nơi đó có phấn diện tiểu sinh, chắc sẽ rất hợp ý của nương đấy.”
Được thôi, ngân lượng không đủ nhiều chứ gì?
Tôi trưng ra bộ mặt còn khó xử hơn bà ta, lại lấy ra một túi ngân lượng, giả vờ thân nhét vào tay bà ta: “Thật không giấu gì, hôm nay ta tới đây là để tìm quan nhân nhà ta, nữ nhân chúng mình, nhà nào không gặp phải những chuyện bê bết này đâu, cũng đừng khó nhau như thế.”
Nghe thế, bà ta càng không vui rồi: “Thế thì không , ta mà thả ngươi vào, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì, cặp đôi trẻ các người chén cơm của ta thì sao?”
Trong lòng tôi phát bực, cắn răng đối phó bảo rằng không có đâu, đôi mắt vẫn láo lia tìm kiếm, trong một rừng đàn ông, chọn ra người đẹp trai nhất, mở miệng hắn hét lớn: “Quan nhân!”
Mặc kệ sự ngăn cản của thẩm nương, tôi trực tiếp xông thẳng vào trong rồi khoác lấy cánh tay của người đó, gấp gáp nhỏ giọng : “Thiếu hiệp, cứu mạng, phía sau có người truy sát ta, huynh đưa ta vào trong, ta sẽ trả ngân lượng cho huynh nhé!”
Người đàn ông đó sầm mặt lại, hắn không hề hất tay tôi ra, chỉ trừng mắt thẩm nương đang đuổi theo, rồi mặc sức cho tôi khoác tay hắn bước lên hoa lâu.
Cả đoạn đường tôi đã hứng chịu bao nhiêu ánh soi mói, vẫn một bước không rời đi theo hắn vào phòng riêng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tính mở miệng lời cảm ơn thì lại bị hắn cướp lời: “Gan của ngươi cũng to lắm.”
10.
Tôi ha hả trả lời: “Đại ân không thể biểu đạt bằng lời, tiêu phí của thiếu hiệp hôm nay sẽ do bổn nương ta thanh toán.”
Thiếu hiệp cong môi : “Cũng không tính là đại ân gì, chỉ là ta rất hiếu kỳ, một nữ tử như nương đây, cho dù dối cũng phải bước vào lầu xanh này, rốt cuộc là đang muốn gì nhỉ?”
Người ta đã sẵn tiện giúp mình một phen thì tôi cũng không định giấu diếm gì.
“Không giấu gì thiếu hiệp, ta chẳng qua là muốn đến xem thử ở trong này có thể ăn gì thêm không đó mà.”
Thiếu hiệp nhướng mày, cầm chung rượu lên uống rồi hiếu kỳ hỏi tiếp: “Chi bằng nương rõ hơn?”
“Đơn giản mà thì chính là xây một cái vũ đài cỡ lớn, ví dụ như cuộc thi the voice, thần tượng quốc phong 101, dương xuân bạch tuyết hoặc các vũ điệu phong lưu, do bách tín bình thường chọn một nhóm chủ chốt bằng cách mua các sản phẩm chỉ định, còn có thể khiến cho nền kinh tế trở nên phồn hoa hơn…”
Nói ngon trớn quá lố luôn, trong câu trong từ toàn là hiện đại hóa.
Nhưng thiếu hiệp chỉ đáp:
“Các nữ tử tầm thường ra vào thanh lâu, sẽ bị nghi ngờ đến sự trong sạch và thanh danh của bản thân, nương có chút người si mộng rồi đấy.”
“Nơi đây là thanh lâu, chứ không phải kỹ viện. Huống hồ chi dân phong Đế Kinh lại cởi mở đến thế, nếu đã tồn tại Nam Phong quán, thì tại sao nữ tử lại không thể vào thanh lâu? Sở thích và thẩm mỹ đều là quyền tự do của mỗi người, trắng ra thì chỉ là mua vui tiêu khiển, nữ tử là không xem mỹ nhân ca múa sao?”
“Tư tưởng của nương rất tân tiến, ta có thể lý giải , không có nghĩa thế nhân đều có thể lý giải.”
“Dân trí chưa khai mở, đương nhiên cần phải có người tiên phong. Tuy rằng muốn lay lòng dân là trọng trách còn rất xa vời, hoàng thành Đế Kinh, dưới chân thiên tử, còn biết bao nhiêu quan nhân quyền cao chức trọng, chắc chắn sẽ có người chịu đứng ra để biểu soái…”
Sau khi tôi thao thao bất tuyệt, phát hiện ra bản thân có chút quá đà, liền hề hề hai tiếng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Mạo muội xin hỏi danh tính của thiếu hiệp.”
Bạn thấy sao?