Trưởng thôn vội vàng chặn lại: “Ông à, đừng giận. Vậy nghe ông, bắt đầu đào.”
Ông tôi nheo mắt, đưa tay chỉ một chỗ: “Chỗ này đất mỏng, bên dưới nhiều người.”
Trưởng thôn mỉm : “Được, , bắt đầu đào từ đây.”
Nói rồi ông ta quay đầu, hô lớn với đám thanh niên trên núi: “Tất cả qua đây, mau đào đất! Rồi về làng gọi thêm người lên đào nữa!”
5
Chẳng bao lâu, dân làng đều kéo tới đào đất.
Làng tôi có mấy trăm người, ai nấy đều rất hăng hái.
Trưởng thôn : “Mọi người cố lên, mau đào mấy người trong toa tàu ra, để còn ăn Tết cho đàng hoàng.”
Dân làng ra sức đào, đem tuyết và đất đào chuyển hết sang phía trước núi.
Rồi dùng đất đá chặn kín con đường duy nhất dẫn từ trước núi vào làng.
Mọi người đào rất lâu, thoắt cái đã tới chạng vạng.
Trần Lão Thất gân cổ hét lên: “Đào tới rồi, đào tới rồi!”
Cả làng ùa lại, thấy nóc toa tàu vừa lộ ra khỏi lớp đất đá.
Trưởng thôn vui vẻ : “Đào tiếp, mau đào tiếp đi!”
Trần Lão Thất hỏi: “Trưởng thôn, lát nữa đào người ra rồi, mình chia kiểu gì?”
Trưởng thôn nheo mắt, đáp: “Chia theo đầu người. Nhà nào đông người thì chia nhiều, ít người thì chia ít.”
Trần Lão Thất gật đầu: “Được.”
Thấy đã lộ nóc tàu, dân làng lại càng ra sức đào hơn.
Trong toa tàu vang lên tiếng kêu: “Cứu mạng… cứu tôi với…”
Trưởng thôn nhe răng lớn, to: “Mọi người trong toa đừng lo, bọn tôi tới cứu các vị đây!”
Lời vừa dứt, cả đám dân làng liền ồ lên.
Chẳng mấy chốc, đuôi tàu cũng đào ra.
Trong tàu chật ních người.
Kính cửa sổ toa tàu vẫn còn nguyên, bên trong vẫn có người còn sống.
Họ ra sức đập vào cửa kính, miệng liên tục kêu: “Cứu tôi với! Cứu với!”
Tôi kéo nhẹ tay ông, thì thầm: “Ông ơi, ông kìa, người mặc áo bông đỏ, chắc là Lưu Đình.”
Ông tôi cau chặt mày, cũng đáp khẽ: “Chính là Lưu Đình.”
Tình trạng của Lưu Đình rất tệ, đầu bị đập đến rách toạc, mặt đầy máu, trông vô cùng yếu ớt.
Người trong làng thì trố mắt chằm chằm vào đám người trong toa, mắt ai cũng lóe ánh xanh lè, còn có kẻ nuốt nước bọt.
Trưởng thôn lại toe toét, : “Mau đập vỡ kính đi, cứu người trong toa ra!”
Vài thanh niên xách rìu, vung mạnh vài nhát, liền đập vỡ cửa kính toa tàu.
Người trong toa liều mạng bò ra khỏi cửa kính toa tàu.
Những người bò ra phần lớn là đàn ông trẻ tuổi.
Trưởng thôn : “Cho vài người vào trong toa đi.”
Vài thanh niên trèo vào toa, khiêng những người còn sống ra ngoài.
Còn mấy người lớn tuổi hơn thì đã chết trong toa rồi.
Trần Lão Thất lên tiếng: “Trưởng thôn, các toa tàu không thông với nhau, giờ chỉ mới cứu người ở toa cuối, mấy toa còn lại phải tiếp tục đào sâu thêm nữa.”
Lời ông ta vừa dứt, Tôn Lão Lục hỏi: “Trưởng thôn, còn đào nữa không? Đám người này cũng chưa đủ chia cho cả làng.”
Vừa xong, những người mới bò ra khỏi toa đồng loạt về phía trưởng thôn.
Trong đó, một người đàn ông cao lớn cất tiếng: “Trưởng thôn, ông gì mà ‘không đủ chia’? Lực lượng cứu hộ tới chưa?”
Người đàn ông đó vẫn còn chút sức lực, năng dõng dạc.
Trưởng thôn nheo mắt lại, nụ trên môi gượng gạo không chân thành: “Báo cảnh sát rồi, đường núi khó đi, lực lượng cứu hộ chưa tới ngay đâu. Còn cái chuyện ‘không đủ chia’… là chỗ ở, đang tính xem sắp xếp cho mọi người nghỉ tạm ở đâu. Trời lạnh thế này, bên ngoài dễ bị chết cóng.”
Nói xong, những người vừa bò ra khỏi toa đều thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng thôn tiếp lời: “Mọi người chắc còn chưa ăn gì phải không? Vào làng trước đi, ăn no uống đủ xong thì lực lượng cứu hộ cũng đến thôi.”
Dứt lời, trưởng thôn lập tức ra hiệu bằng mắt cho dân làng.
Người làng ai nấy đều tươi, kéo tay những người trong toa dẫn xuống núi.
6
Một bà cụ gần sáu mươi tuổi không chịu rời đi, bà vừa khóc vừa : “Con trai với con dâu tôi đều ở toa số 3, tôi không đi đâu hết, tôi phải ở lại đào với mọi người.”
Trưởng thôn nhíu mày, tỏ rõ vẻ khó chịu: “Trên núi lạnh lắm, nhất là ban đêm, có thể người ta chết cóng. Bà lớn tuổi rồi, mau theo mọi người về làng đi.”
Bà cụ khóc thảm thiết, : “Tôi không đi, nếu con trai với con dâu tôi xảy ra chuyện gì, tôi cũng không sống nổi. Tôi phải ở lại giúp.”
Trưởng thôn cáu gắt: “Bà giúp gì? Mau vào làng đi.”
Bà cụ mắt đỏ hoe, nước mắt rơi không ngừng, tay cầm xẻng, từng nhát từng nhát đào đất.
Tuyết trên mặt đất đã tan, đất trở nên nặng và dính.
Bà vừa đào vừa gọi: “Con ơi, đừng sợ, mẹ tới cứu con đây.”
Những người bò ra khỏi toa tàu, ai nấy đều đỏ mắt.
Bạn thấy sao?