10 – Nhật ký bí mật của Cố Vân Thanh
Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng. Ngay cả khi ly hôn với ba tôi, bà cũng luôn giữ thái độ ôn hòa, không có cãi vã, không có oán trách.
Lý do họ ly hôn rất đơn giản—mẹ tôi cần và sự đồng hành, ba tôi lại luôn bận rộn với công việc, hiếm khi ở nhà.
Tình cảm phai nhạt thì chia tay thôi.
Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng hôn nhân và chẳng qua chỉ là thứ mà con người tạo ra để che lấp nỗi đơn của mình mà thôi.
Mà tôi thì sẽ không bao giờ đơn cả.
Bà Lâm—mẹ của Bảo Bảo—thường tôi quá lạnh nhạt, thậm chí còn lo lắng không biết sau này tôi có tìm vợ hay không.
Tôi kiên nhẫn nghe bà hết, rồi nhẹ nhàng bảo bà đi cắt cho tôi một dĩa trái cây.
Mỗi lần như , bà sẽ lập tức vui vẻ lên ngay.
Tôi không hiểu lắm—một việc nhỏ nhặt như thế, tại sao lại khiến bà hạnh phúc đến ?
Mãi cho đến khi Bảo Bảo bước vào cuộc đời tôi, tôi mới dần dần hiểu cảm giác của bà Lâm.
“Vân Thanh, mẹ có thể bàn với con một chuyện không? Bảo Bảo nhà bên có thể sang ở nhà chúng ta mấy tháng không?”
Bà Lâm tôi, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Giang Phán Bảo, tôi biết bé đó.
Cô bé út nhà họ Giang, là em mà Giang Vọng cưng chiều nhất.
Tôi thường ngồi ngoài ban công đọc sách, nhiều lần thấy Giang Vọng ôm bé chạy chơi trong vườn.
Một nhóc con trắng trẻo, mềm mại, mặc váy hồng, lon ton đuổi theo những bướm nhỏ.
Giang Vọng rảnh rỗi không có gì thì lại nhắn tin khoe khoang với tôi rằng mình có một em đáng , ai gặp cũng thích.
Nhớ lại vẻ mặt đắc ý của cậu ta, tôi gật đầu đồng ý.
Lần đầu tiên gặp tôi, Bảo Bảo chớp đôi mắt to tròn đen láy, bàn tay nhỏ xíu mềm mịn nắm lấy ngón tay tôi.
Nghe mãi đến hai tuổi bé mới bắt đầu tập , ba tuổi bị paparazzi ở sân bay dọa đến mức sốt cao, từ đó tính cách rất rụt rè.
Vậy nên khi bé chủ nắm lấy tay tôi, mẹ tôi kinh ngạc đến mức chụp ảnh lại, gửi ngay cho gia đình họ Giang.
Sự việc này khiến Giang Vọng ghen tị không thôi.
Bảo Bảo là một bé rất ngoan ngoãn, đôi khi ngồi cạnh tôi lật xem sách tranh, đôi khi lại lẳng lặng ngồi bên cạnh ăn hoa quả nhỏ.
Tôi đi đâu, bé liền lẽo đẽo theo đó.
Ngay cả khi tôi đến thư viện, con bé cũng lẽo đẽo theo sau.
Con bé nhỏ xíu, cuộn tròn một đống, buồn ngủ thì rúc vào lòng tôi mà ngủ, nước dãi còn dính cả lên áo tôi.
Thế rồi, ba tháng trôi qua.
Bố mẹ của nhà họ Giang về một tháng rồi lại đi, thế là Phán Bảo lại chạy sang ở cùng tôi.
Dần dần, quần áo, giày dép, đồ chơi, sách vở của con bé cũng chuyển đến, tôi còn sắp xếp cho nó một căn phòng ngay sát vách.
Cô nhóc từng ngày từng ngày lớn lên. Hồi bé, mỗi lần buồn ngủ là lại lấy nắm tay mũm mĩm dụi mắt, giọng ngọng nghịu đáng : “Anh ơi, Phán Bảo buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ cơ.”
Lớn hơn một chút, con bé chống nạnh đứng ngoài ban công gọi tôi: “Cố Vân Thanh! Đôi giày đen của em đâu rồi?!”
Giày đen? Tôi có thể tìm ra hẳn năm mươi đôi cho con bé.
Nhưng chỉ cần bộ váy hôm nay nó mặc, tôi liền biết ngay con bé đang tìm đôi sandal đen có dây buộc.
Lên tiểu học, tính cách con bé ngày càng hoạt bát, lúc nào cũng như có lò xo dưới chân, suốt ngày nhảy nhót chứ chẳng chịu đi đứng cho tử tế.
Mỗi khi chột dạ lại gọi tôi là “Anh Vân Thanh ơi…”
Nhưng lúc hùng hổ thì lại hét thẳng tên tôi: “Cố Vân Thanh!”
Còn khi ốm đau, con bé lại sụt sịt gọi một tiếng “Anh ơi…”
Lớp năm, trường tổ chức chuyến du lịch tốt nghiệp cho bọn trẻ.
Con bé phấn khích đến mức cả đêm không ngủ , hết váy nhỏ rồi đến bình nước nhỏ, ngay cả con gấu bông cũng nhất quyết phải mang theo.
Đợi con bé đi rồi, tôi lại bắt đầu mất ngủ.
Trong nhóm phụ huynh, tôi dán mắt vào từng tấm ảnh thầy gửi, lũ trẻ vui . Các bậc cha mẹ khác thì ríu rít hỏi han, hết chuyện này đến chuyện kia. Tôi cố kìm lại sự nóng ruột, chỉ chờ con bé trở về.
Nửa tháng sau, con bé trở về, gầy đi một chút, da cũng đen hơn, trông có vẻ hoạt bát hẳn lên.
Lên cấp hai, con bé đã mười hai tuổi.
Nó ngày càng tự lập, không cần tôi phải kéo cổ áo bắt đi đánh răng, không cần tôi phải ngồi canh nó ăn rau, cũng chẳng cần tôi giúp sắp xếp cặp sách hay giám sát bài tập nữa.
Khoảng thời gian đó, tôi bỗng trở nên thiếu kiên nhẫn, rất dễ cáu kỉnh.
Vậy mà cái đứa nhóc đáng ghét kia, ngày nào cũng vui vẻ kể chuyện mình có thân, nào là Lộ Lộ, nào là Diệp Phong.
Cả ngày chỉ toàn “Anh biết không, hôm nay Lộ Lộ thế này…”, “Diệp Phong lại thế kia…”.
Còn tôi, người này lại bị xếp vào danh sách người vô hình mất rồi.
Bà Lâm thấu tâm tư tôi, ngồi cạnh trên ghế sô pha, thở dài:
“Haiz, Phán Bảo mười hai tuổi mới bắt đầu tự lập. Còn con thì sao, mới năm tuổi đã chẳng cần mẹ chăm sóc nữa rồi. Vân Thanh, giờ con đã hiểu cảm giác của một người mẹ chưa?”
Mãi đến khi con bé trượt môn toán, tôi mới có đất dụng võ. Ngày nào nó cũng ỉu xìu nhờ tôi kèm cặp.
Bài tập đến tận mười một giờ đêm, tôi đi hâm nóng sữa cho nó, quay lại thì thấy con bé đã gục trên bàn ngủ mất, bài toán vẫn còn một mảng trống to tướng.
Tôi thở dài, bắt chước nét chữ của nó, viết nốt phần bài tập còn dang dở. Trong lòng lại nghĩ, có lẽ không cần ép nó học hành quá.
Dù thành tích không tốt cũng chẳng sao, với gia sản của nhà họ Cố và nhà họ Giang, đủ để con bé tiêu xài mười đời.
Chỉ cần nó khỏe mạnh, bình yên lớn lên là .
Nhưng Phán Bảo lại rất kiên cường, cũng rất hiểu chuyện, nhất quyết đòi tôi dạy kèm, gì cũng không chịu để bị điểm 38 thêm lần nữa.
Năm mười ba tuổi, con bé lần đầu có kinh nguyệt, đau đến vã mồ hôi, trốn trong chăn khóc ướt cả một mảng.
Người giúp việc giúp nó lau người, thay quần áo.
Còn tôi, ngồi bên giường canh nó suốt cả đêm.
Không bao lâu sau, dì Đồng và bà Lâm có một cuộc chuyện nghiêm túc, muốn đón Phán Bảo về nhà.
Dì Đồng với tôi:
“Tiểu Cố, mấy năm qua nhờ có cháu chăm sóc Phán Bảo, dì thực sự rất biết ơn. Nhưng con bé giờ đã lớn rồi, tiếp tục để cháu chăm sóc cũng không tiện lắm. Cháu cũng sắp vào đại học rồi, nên có cuộc sống riêng của mình.”
Lúc đó tôi cảm thấy thật nực .
Từ năm con bé năm tuổi đến tận mười hai tuổi, suốt bảy năm trời, chính tôi là người đã dốc lòng chăm sóc nó.
Tôi chứng kiến nó thay răng, ôm nó học tiếng Anh, đọc truyện cổ tích cho nó nghe, dẫn nó đi công viên giải trí.
Vậy mà chỉ cần một câu của dì Đồng, Phán Bảo liền bị đưa đi khỏi tôi, mà tôi thậm chí chẳng có quyền phản đối.
Sau này, con bé bị ốm, tôi lập tức bay về ngay trong đêm để chăm sóc nó.
Cuối cùng, tôi lại giành lại quyền chăm lo cho nó một lần nữa.
Con bé vẫn cứ vô tư lớn lên bên cạnh tôi.
Buồn vì mặt nổi mụn, buồn vì bài tập chất đống không viết kịp, buồn vì mùa hè oi bức.
Vui vì hôm nay có người viết thư cho nó, vui vì trời vào mùa có thể mặc váy, vui vì có tuyết để chơi ném bóng tuyết.
Những nỗi buồn, niềm vui của nó, tôi đều có mặt.
“Cố Vân Thanh!”
Tôi đứng trước cổng trường đợi nó, con bé như một con bướm nhỏ lao về phía mình.
Chiếc nơ bướm trên đầu nó vẫn là tôi buộc vào sáng nay, lúc này đang tung bay trên mái tóc đen nhánh.
Nó ôm ly đá bào hoa quả, một thìa nhét vào miệng tôi, chỉ để xem tôi có bị lạnh đến mức nhăn mặt hay không.
Kết quả, tôi nuốt trọn mà không hề có phản ứng gì, con bé phồng má tỏ vẻ không hài lòng.
Những người quen biết tôi qua tôi thản nhiên giới thiệu:
“Em tôi đấy.”
Con bé ngoan ngoãn chào hỏi, vừa lên xe liền hì hì quay sang tôi:
“Cố Vân Thanh, chị kia thích đấy. Vừa nghe em là em , chị ấy liền thở phào nhẹ nhõm.”
Năm đó, tôi nhớ con bé mới mười lăm tuổi, bài tập còn không xong mà đã nghĩ đến chuyện viết thư từ chối hộ người khác.
“Cảm ơn cậu đã thích tớ, tớ không thể sớm đâu, nếu không trai tớ sẽ đánh gãy chân tớ mất.”
Tôi liếc qua thấy nó cố đưa lá thư ra trước mặt tôi như vô khoe khoang.
Muốn khoe thì cứ khoe đi, cái đuôi nhỏ vểnh cao đến thế, sợ tôi không thấy chắc?
“Có thể dẫn Tống Lộ và Diệp Phong đến vườn nho ở Pháp chơi, chỉ đi năm ngày.” Tôi gật đầu đồng ý.
Con bé vui sướng hét lên một tiếng, còn nghêu ngao hát:
“Trên đời chỉ có trai là tốt nhất, có trai là có cả bảo bối.”
Cái đồ nịnh hót! Lúc cần tôi giúp thì tôi là “ trai tốt”, lúc không cần thì lại thành “Cố Vân Thanh đại xấu xa”, tôi lười chấp nhặt với nó.
Những ngày có Giang Phán bên cạnh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Năm nó mười tám tuổi, gia đình tổ chức lễ trưởng thành cho nó, chỉ là một buổi tụ họp nhỏ với người thân thiết.
Con bé mặc váy dạ hội nhỏ, ngồi trước cây đàn piano, rồi tra tấn mọi người bằng một bản nhạc khiến ai nghe cũng muốn rớt nước mắt.
Giang Vọng nghe nửa chừng đã bịt tai lại, trong khi tôi đã phải nghe con bé luyện tập suốt nửa tháng trời.
“Phán Bảo càng lớn càng xinh đẹp, đúng là một rồi.” Bà Lâm cảm thán. “Sau này chẳng biết sẽ rẻ mạt cho tên nhóc nào đây.”
Tôi chẳng để tâm: “Chỉ là một đứa nhóc ngốc nghếch thôi, lớn cái gì mà lớn.”
Nhưng đến năm con bé mười chín tuổi, tại cùng một nơi, trong bữa tiệc sinh nhật tương tự, tôi bỗng nhiên nhận ra—nó thực sự đã trưởng thành rồi.
Giang Vọng tặng con bé một chiếc váy bó eo, hở lưng. Khi nó từ trên cầu thang bước xuống, trông tựa như một tia trăng vừa ló ra khỏi tầng mây.
Tôi là người nhảy điệu đầu tiên với nó.
Mái tóc dài của nó che đi phần lưng trắng nõn, chỉ cần tôi hơi siết tay một chút là có thể chạm vào vòng eo thon lộ ra kia.
Tôi rời đi sớm hơn một chút, ra vườn ngồi hút thuốc.
Trong mười phút ôm nó khiêu vũ, tôi chợt nhận ra một cách rõ ràng—nó đã trưởng thành, là một thiếu nữ thực sự.
Và điều khiến tôi nhận thức sâu sắc hơn cả—đó là mãnh liệt, bứt tung mọi rào cản, ào đến nhấn chìm tôi.
Tôi chẳng thể phản kháng, chẳng thể trốn tránh.
Vốn nghĩ rằng mình luôn lý trí và kiềm chế, trước mặt Giang Phán, tôi cũng chỉ là một kẻ phàm tục, bất lực rơi vào lưới mà thôi.
“Bắt rồi!”
Con bé từ sau lưng tôi ló ra nửa người, hừ hừ : “Cố Vân Thanh, không hút thuốc đâu nhé.”
Nó vẫn chưa thay đồ, vẫn mặc chiếc váy bạc bó eo hở lưng đó, chân trần giẫm lên bãi cỏ.
Tôi dụi điếu thuốc, cởi áo khoác ngoài khoác lên người nó. Con bé lười biếng đến mức chẳng buồn nhấc tay, cứ thế để mặc tôi chỉnh sửa giúp.
“Xoa bóp đi.” Nó nâng chân lên đung đưa, than vãn: “Đi giày cao gót cả buổi tối, chân mỏi quá.”
Tôi đẩy nó ra.
Giang Phán tròn mắt tôi, có vẻ không tin nổi tôi lại từ chối nó.
Bấy lâu nay, tôi chưa từng từ chối bất cứ cầu nào của con bé.
“Giang Phán, em lớn rồi.” Tôi chỉnh lại mái tóc lòa xòa của nó, giọng bình thản che giấu cảm cuộn trào trong lòng. “Từ giờ trở đi, em không thể cứ tùy tiện lại gần như thế nữa, dù sao cũng không phải trai ruột của em.”
Nó như hiểu mà cũng như không, nghiêng đầu tôi, đôi mắt long lanh ánh nước.
“Câu này, mẹ em vừa với em đấy. Cố Vân Thanh, định đi đương à?”
Tôi còn chưa ai, mà nó đã nắm tay cái tên Diệp Phong kia rồi.
Đáng tiếc, một cậu nhóc như lại chẳng có đủ khả năng bảo vệ nó, còn khiến Giang Phán bị đánh.
Tôi chỉ âm thầm một chút áp lực, Diệp Phong liền bị buộc phải ra nước ngoài.
Giang Phán say đến bất tỉnh, rồi ở bên tôi.
Đêm hôm đó, nó khóc thút thít, còn tôi thì kiên nhẫn hết mức để thương nó.
Trước khi ngủ, nó dụi vào cánh tay tôi, thì thầm: “Cố Vân Thanh, em…”
Tôi nghiêng người lại gần, định nghe rõ hơn— nó đã ngủ mất rồi.
Sau đó, nó lấy tôi, chúng tôi kết hôn. Cuộc sống chẳng có gì khác so với trước đây.
Nó trợ lý cho Tống Lộ, bận rộn suốt ngày, tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cứ để mặc nó bày trò.
Thường xuyên thấy nó lục tung phòng chứa quần áo, lấy trang sức đi cho Tống Lộ chụp ảnh.
Hoặc bắt tôi mua đồ cao cấp, rồi cũng mang đi chụp tạp chí.
Tiền trong thẻ cứ thế trôi đi từng khoản từng khoản một.
Đồ ngốc này nào phải đang đi , rõ ràng là đang nuôi một con chim hoàng yến mà.
Vậy mà nó còn hừng hực khí thế, suốt ngày hô hào: “Chúng ta nhất định sẽ giúp Lộ Lộ nổi đình nổi đám!”
Mãi đến khi Diệp Phong quay về, tôi mới buộc phải đối diện với một vấn đề trong cuộc hôn nhân này.
Giang Phán lấy tôi vì tôi, hay chỉ vì đã quen với sự hiện diện của tôi?
Ở trường bắn cung, nó che mũi tên cho Diệp Phong xong liền quay đầu bỏ chạy.
Đồ nhát gan, rồi mà không dám đối diện, đến nhà cũng không dám về. Chẳng lẽ tôi lại ăn thịt nó chắc?
Nửa đêm, tôi ôm con gấu bông của nó, ghen đến phát điên.
Cả đêm mất ngủ, Giang Vọng gửi video cho tôi— mà nó lại ngủ ngon lành trong khách sạn.
Trong phòng nghỉ, Diệp Phong tôi, hỏi thẳng:
“Anh nghĩ ấy thật sao? Cố Vân Thanh, tôi đã điều tra hai người. Tôi biết chính đã nuôi lớn Giang Phán. Nhưng ấy , hay chỉ vì đã quen thuộc mà ở bên ?”
Phải công nhận, cậu nhóc năm nào đã trưởng thành, biết cách đâm dao vào chỗ đau của tôi.
Một năm sau khi kết hôn, đôi khi tôi cũng tự hỏi câu hỏi đó.
Có những lúc, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ chờ nó về nhà.
Chờ đến khi nghe tiếng cửa mở, nó tung tăng bước vào, nhào vào lòng tôi, giọng nũng nịu:
“Haiz, hôm nay mệt quá! Bọn em đi chụp ngoại cảnh, thế mà chỉ có Chu Tình là nghỉ trong phòng riêng, em với Lộ Lộ phải ngồi bệt trên mấy cái ghế đá!”
Cô ấy dụi mặt vào vai tôi, như một bê con đang tìm hơi ấm: “Muốn ôm! Cần an ủi!”
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Là thân hay cũng không còn quan trọng, chỉ cần hiện tại ấy vẫn ở bên tôi, là đủ rồi.
Mãi đến hôm đó, khi tôi dẫn ấy đến dưới ký túc xá, mới dám thẳng thắn bày tỏ những suy nghĩ trong lòng.
Cô nhóc ngốc nghếch ấy trợn tròn mắt tôi, vẻ mặt đầy sửng sốt: “Em chưa từng là em sao? Rõ ràng ngay đêm đầu tiên, em đã rồi mà!”
Chỉ là lúc đó ấy còn chưa kịp hết, đã ngủ mất rồi.
Sau này, ấy còn thường xuyên lấy chuyện này ra trêu tôi: “Này này này, Cố Vân Thanh, thiếu tự tin đến mức nào ? Anh vừa giỏi vừa lợi thế này, sao em có thể không chứ!”
Cô ấy ngồi trên bệ rửa mặt, đung đưa đôi chân nhỏ xíu, đợi tôi xả nước vào bồn tắm. Rồi lại khoanh tay trước ngực, hất cằm đầy kiêu ngạo: “Em chính là Giang Bảo Bảo! Làm sao có chuyện em chịu ấm ức mà cưới một người mình không !”
Cho đến khi tôi ấn ấy vào bồn tắm, chưa đầy nửa tiếng sau, ấy đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, nức nở:
“Cố Vân Thanh, em , em … Tha cho em không?”
Tôi bật , dịu dàng đáp lại:
“Được.”
Chỉ cần em , mọi thứ khác, đều bằng lòng.
— Hoàn —
Bạn thấy sao?