16
Toàn bộ tài sản có thể bán của Giang gia đều đã bán hết từ lâu.
Tôi vắt óc chỉ nghĩ đến ngôi nhà cũ mà bà tôi để lại ở quê.
Đó là nơi gia đình tôi đã sinh sống qua nhiều thế hệ, là cội nguồn của dòng họ Giang.
Khi tôi lấy điện thoại di ra để đặt vé, tay tôi run run.
Đứng ở bên đường, buổi tối gió mùa hè ấm áp thổi vào mặt.
Rõ ràng không lạnh lại khiến tôi cảm thấy cái lạnh thấu tận xương.
Tôi về quê bán căn nhà cũ.
Đó là báu vật của nhà họ Giang chúng tôi. Khi nó bán ra, giá chưa đến 100.000 nhân dân tệ.
Tiền đã nhét vào thẻ, tôi cầm tấm thẻ mỏng manh trong tay, nhất thời không dám tiêu.
Tôi dùng số tiền lẻ còn lại để mua vé tàu xanh rẻ nhất và quay trở lại thành phố Hải.
Chuyến ngày đêm gập ghềnh, nước mắt tôi rơi rồi lại khô , khô rồi lại rơi.
Tôi bỗng nhiên rất nhớ cha.
Tôi nhất thời nóng lòng muốn gặp ông ấy.
Sau khi về thành phố Hải , tôi lấy tiền luật sư.
Đáng tiếc là các công ty luật có chút danh tiếng đã ngay lập tức từ chối ngay khi thấy mặt tôi.
Tôi đã tìm kiếm vài ngày, mới tìm một luật sư trẻ với không nhiều kinh nghiệm.
Một người đàn ông mới hai mươi tuổi, tuổi không lớn đầy chính trực.
Ngày đồng ý tiếp quản vụ án của cha tôi, chỉ hỏi tôi một câu:
“Cô có thể đảm bảo ,cha mình bị đổ tội oan không?”
Bạn thấy sao?