15
Tôi không muốn thêm lời nào với hai người trước mặt này.
Tôi quay lại phòng bệnh, thay lại quần áo, cầm điện thoại rồi rời đi.
Cha tôi bị cảnh sát đưa đi lúc đang ở bệnh viện.
Và mẹ tôi cũng qua đời trong bệnh viện.
Nơi này tôi nghẹt thở.
Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, bà Lục vẫn đứng đó.
Bà ta cúi đầu, lưng cong xuống như thể bị một vật gì đè nặng.
Phó Minh Dạ thấy tôi đi ra thì dừng lại trước mặt tôi.
Sắc mặt hắn có chút lúng túng buồn :
“Bác sĩ , thuốc này tổn rất lớn đến cơ thể của , phải tiếp tục nằm viện để hồi phục và bảo vệ em bé.”
Thật tiếc là đứa trẻ vẫn còn.
Tôi ta, thì thầm hai chữ: "Cút đi."
Sự bất công mà cha tôi phải gánh chịu đã khiến mẹ tôi phải trả giá bằng mạng sống.
Nhà họ Lục phải trả lại.
Phó Minh Dạ đứng chết lặng tại chỗ, dường như đột nhiên mất đi sức lực để cử .
Tôi đi ngang qua ta rồi rời đi. Cách đó không xa, tôi nghe thấy tiếng ta hỏi bà Lục.
"Bà ơi, chuyện lúc đó thật sự là..."
Bà Lục có vẻ xấu hổ đến tức giận, vẫn bướng bỉnh :
“Cái gì là thật hay giả!
"Ngươi tin lời nhảm của ta. Ngươi thật sự hoài nghi ông ngoại ngươi có thể ra chuyện như sao?!"
Phó Minh Dạ ngừng .
Tôi rời bệnh viện và gọi cho Cố Xuyên.
Anh trả lời nhanh chóng, may mắn thay, không có chuyện gì xảy ra với . Anh rằng vấn đề của chủ nhà đã giải quyết.
Anh hủy tiền nhà, tìm một căn nhà khác phù hợp và cũng giúp cho tôi một căn.
Anh ta đã trả tiền nhà cho cả hai bên.
Tôi xin lỗi, rồi lại cảm ơn và rằng vài ngày tới nếu gom đủ tiền sẽ trả lại ngay.
Tôi không thể với ấy rằng tôi muốn nhờ ấy giúp đỡ tìm luật sư.
Bây giờ nghĩ lại, đã bị tôi thảm rồi.
Bây giờ tôi không có tiền, cũng không có ai có khả năng và sẵn sàng giúp đỡ tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại , đầu tiên vẫn là phải cóp một chút tiền.
Cho dù là tìm luật sư hay đi khắp nơi để thu thập bằng chứng, mọi thứ đều tốn tiền.
Bạn thấy sao?