Hay là gợi ý phim cho cậu ấy nhỉ?
“Cậu thích loại phim nào?”
“Cậu tra thử xem mấy nam sinh 17-18 tuổi thích phim gì đi.”
Hả? Anh đang chê tôi sao?
“Phim hành ? Mỹ?” Tôi đoán thử.
“hay Nhật ?”
“Trời đất, tôi khuyên cậu đừng hỏi nữa. Ngủ đi.”
“Ờ.”
Tôi thực sự không biết cách chuyện, đành tắt điện thoại và đi ngủ.
16
Ngày hôm sau, Giang Thuật không đi trước như mọi khi mà đợi tôi cùng đi học.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ, tôi lại thấy phiền.
Tôi không để ý đến ta, cứ thế bước đi.
Anh ta vẫn luôn lẽo đẽo theo sau.
Khi tôi ghé vào quán ăn sáng, lấy một hộp bánh gạo nếp.
“Em mua cái đó gì? Em quên là không ăn bánh có vị hoa quế rồi à?”
“Anh ấy thích.” Tôi thản nhiên liếc ta, trả tiền rồi đi tiếp.
Giang Thuật đứng sững lại, không theo kịp tôi nữa.
Khi đến lớp, Lục Dã đang ngủ.
“Ăn sáng không?” Tôi khẽ hỏi.
“Đừng phiền tôi…” Anh ta lẩm bẩm nửa câu, rồi ngẩng đầu lên tôi, giọng thay đổi: “Không đói.”
Vừa đến đã bị mắng, tôi hơi giật mình. Đến mức nghi ngờ rằng sự dịu dàng tối qua chỉ là ảo giác.
Tôi đặt bánh gạo và hộp sữa trước mặt ta, sau đó im lặng đọc bài.
“Tôi không mắng cậu, tôi mệt.” Anh ta giải thích, giọng khàn khàn, khuôn mặt tái nhợt.
“Ừm, cậu cứ ngủ đi.” Nghĩ gì đó, tôi thêm: “Tôi giúp cậu trông chừng thầy .”
Anh ta ngồi dậy, miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Anh ta đi rất lâu vẫn chưa quay lại, khiến tôi không yên tâm.
Lúc đại diện môn tiếng Anh từ văn phòng quay lại, cả lớp bắt đầu bàn tán.
“Nghe Lục Dã trèo tường đi quán net, lại bị bắt.”
“Giáo viên chủ nhiệm giận điên lên.”
“Bảo là sẽ cho cậu ta nghỉ học.”
Nghỉ học?!
Tôi lập tức hoảng sợ.
Tối qua, tôi đã nghĩ rất lâu. Trực giác mách bảo tôi rằng Lục Dã trèo tường là vì tôi. Anh ta sợ tôi gặp nguy hiểm trên đường về. Nhưng sau khi đưa tôi về nhà, không thể vào ký túc xá, nên mới đi quán net.
Nghĩ đến đây, tôi do dự cả tiết học sáng, cuối cùng vẫn quyết định đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Tại văn phòng, tôi kể toàn bộ chuyện xảy ra tối qua cho giáo viên nghe.
Giáo viên chủ nhiệm lắng nghe, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
“San San, việc này trước tiên đừng với các khác. Tôi sẽ liên hệ với ban an ninh nhà trường, có tin gì sẽ báo lại em.”
Có lẽ vì thấy tôi quá đáng thương, thầy đặt tay lên vai tôi, an ủi:
“Trong mắt thầy, em luôn là một học sinh xuất sắc. Đời người ai cũng sẽ gặp khó khăn. Hãy học thật tốt, trưởng thành, mười năm nữa lại, những chuyện này chỉ là một hạt cát trong đại dương.”
“Em yên tâm, thầy sẽ không để những kẻ đó thoát.”
“Vâng.” Thật ra, tôi rất căng thẳng, không muốn nhắc đến chuyện này thêm nữa.
Nếu không phải vì chuyện Lục Dã có nguy cơ bị đuổi học, tôi cũng sẽ không kể với ai.
Cậu ta là tôi.
“Lục Dã thằng nhóc đó, bình thường thì cẩu thả, lần này cũng đáng mặt đàn ông. Em yên tâm, thầy hiểu rồi.”
“Vâng.”
Bước ra khỏi văn phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên tôi dũng cảm đứng ra rõ mọi chuyện cho người khác.
Bước về lớp, tôi cảm thấy bước chân mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng khi vừa đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy những tiếng xì xào:
“Nghe chưa? Tối qua Vu San San bị bọn nó rồi.”
“Trời ơi! Tội quá.”
“Cũng không bất ngờ, ngày nào cũng đi với mấy thằng đầu gấu. Có khi đâu còn là con nữa.”
…
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác như bị ai bóp nghẹt cổ họng, không thở .
Đúng lúc đó—
“Đủ chưa?! Có mồm mà không biết tiếng người thì khâu lại giùm!”
Lục Dã từ ngoài cửa xông vào, đập bàn, hất tung mọi thứ của mấy kia xuống đất.
Mấy sợ đến mức bật khóc. Anh ta chẳng thêm lời nào, kéo tôi ra ngoài.
Trong cầu thang, tôi đứng đó, nước mắt rơi lã chã. Nghĩ đến những lời sỉ nhục vừa rồi, tôi không thể nào thở nổi.
“Sao thế?” Lục Dã hỏi nhỏ, “Sao họ biết chuyện tối qua?”
Tôi cảm thấy mình lại sai chuyện gì rồi.
“Tôi không biết. Tôi đã kể với giáo viên chủ nhiệm.”
“Cậu kể gì? Tôi đã bảo để tôi xử lý mà. Càng ít người biết càng tốt…” Giọng ta có chút gấp gáp.
Tôi càng khóc to hơn.
“Tôi nghe cậu bị đuổi học, tôi muốn với thầy là cậu không tệ như . Cậu đi quán net là vì đưa tôi về…”
“Cậu ngốc à? Cậu mấy cái đó gì?” Anh ta thở dài.
“Thôi nào, đừng khóc nữa…” Có người đi qua, ta đứng chắn trước mặt tôi, không để họ thấy.
“Từ giờ đừng gì vì tôi nữa, hiểu không?”
“Ừm, biết rồi.”
“Lau đi.” Anh ta đưa áo đồng phục cho tôi.
“Cậu không bị bệnh sạch sẽ sao?”
“Bị cậu chữa khỏi rồi.”
“Tại sao tôi lại gặp một cùng bàn mít ướt như cậu chứ.”
Tôi không còn cách nào khác, đành lau nước mắt lên áo ta.
Lúc đó, Giang Thuật xuất hiện.
“Hai người cứ chuyện đi, tôi đi hút điếu thuốc.” Lục Dã nhún vai, rút lui ra xa.
“Sao tối qua không với ?” Giang Thuật trông có vẻ rất lo lắng.
“Tại sao tôi phải với ?” Tôi đáp lại.
“Trước đây có chuyện gì em đều kể với đầu tiên. Em có biết lo lắm không?”
“San San, đã chia tay rồi. Từ giờ, sẽ chỉ quan tâm đến em thôi. Em không cần phải sợ nữa.”
Nói rồi, định nắm tay tôi.
Giây phút đó, tôi chỉ thấy buồn .
Anh ta nghĩ mình là ai? Anh ta muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn kết thúc thì kết thúc?
“Xin lỗi, tôi có trai mới rồi.” Tôi , kéo Lục Dã đi.
Giang Thuật ngớ người.
Lục Dã cũng ngạc nhiên, quên cả việc mình đang hút thuốc, bị khói ho sặc sụa.
Anh ta cứng ngắc để tôi khoác tay, lẳng lặng dụi điếu thuốc vào thùng rác, rồi cúi xuống tôi.
Giang Thuật hoàn hồn, xông đến định đánh Lục Dã.
Tôi theo phản xạ đứng chắn trước mặt Lục Dã.
Lục Dã đẩy tôi ra, Giang Thuật: “Cậu nghĩ tôi chết rồi à?”
Thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, tôi kéo Lục Dã đi.
Trước cửa lớp, tôi với Lục Dã rằng mình đi vệ sinh.
Thật ra, tôi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Bởi vì lúc bị bàn tán, tôi đã dùng điện thoại để ghi âm.
Quay lại lớp, tôi bước đến trước mặt mấy kia.
“Thầy bảo các cậu lên văn phòng.”
“Hứ.” Họ tôi đầy khinh bỉ, chẳng tỏ vẻ gì ăn năn.
Ngay sau đó, giọng quát tháo của giáo viên vang lên từ cửa lớp:
“Mấy kia, còn không mau cút ra đây!”
Lúc này, họ mới cuống cuồng rời khỏi lớp.
Khi trở lại từ văn phòng, họ đều gục đầu xuống bàn, khóc lóc thảm thiết.
Sau này nghe , họ bị mời phụ huynh và ghi vào học bạ lỗi nghiêm trọng.
17
Tôi ngồi viết bài tập một cách bình thản, Lục Dã thì cứ tôi chằm chằm, không một lời, chẳng hiểu đang nghĩ gì.
“Cậu kể với giáo viên chủ nhiệm à?” Anh ta tôi đầy ẩn ý.
“Ừ.”
“Sao thế?” Tôi quay lại hỏi.
“Không sao…” Đột nhiên ta bật : “Cảm giác giống như con lớn rồi .”
Cái so sánh gì kỳ cục thế này.
Tôi tiếp tục yên lặng nghe giảng, bài tập, mọi thứ dường như không thay đổi, cũng như đã thay đổi.
“Cậu không ngủ à?” Tôi quay lại, thấy ta vẫn đang tôi, cảm giác có chút không thoải mái.
Nghĩ đến chuyện lúc trước tôi bốc đồng là trai mình, dù ta không gì, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy lo lắng.
“Không ngủ .”
“Vậy cậu bài tập không?”
“Không muốn.”
“Hay ăn gì đi?”
“Không đói.”
Tôi thở dài: “Vậy cậu định gì? Không thể cứ tôi mãi thế chứ.”
“Cậu…”
“Cái gì?”
“Tôi mặt cậu đỏ quá rồi, cùng bàn ạ.” Anh ta , chỉ vào mặt tôi.
“Thật à?” Tôi đưa tay lên sờ mặt, đúng là nóng thật…
“Cậu có phải thích tôi không, cùng bàn?” Anh ta kéo dài giọng, dùng chân nhẹ đá vào ghế tôi.
Tôi: !
Tim đập như trống.
Tôi không dám đáp, cũng không dám ta, cúi đầu chăm chăm bài.
Nhưng ta không chịu buông tha, cả người nghiêng qua, cúi đầu thẳng vào mặt tôi.
Khoảng cách gần quá, trời ạ. Mặt tôi nóng đến mức chắc đỏ như quả cà chua, thậm chí còn cảm thấy khó thở.
“Nói gì đi chứ, bé.”
Hình như chỉ cần tôi không trả lời, ta sẽ cứ trêu mãi không thôi.
“Lục Dã!” Tôi lùi đầu lại, kéo giãn khoảng cách, “Cậu có thể đừng trêu tôi nữa không?”
“Ồ, nhát gan thế?” Cuối cùng ta cũng ngồi thẳng lại, “Thế mà lúc nãy ai tôi là trai cậu, gan to lắm cơ mà?”
Bạn thấy sao?