Dưới Một Bầu Trời [...] – Chương 1

Tôi đã thầm thích Giang Thuật suốt hai năm, vì tự ti mà chưa bao giờ dám chuyện với ấy.

Những cảm đó, tôi giấu kín trong nhật ký của mình.

Ai ngờ, ngày hôm sau cuốn nhật ký bị cả lớp truyền tay nhau đọc.

Tôi hoảng hốt đến bật khóc, đúng lúc ấy, Giang Thuật bước lên, giật lại cuốn nhật ký trong tay mọi người.

Anh thẳng thừng tuyên bố: “Xin lỗi, cuốn nhật ký đó là tôi viết. Người thầm thích ấy là tôi.”

Lời của ấy khiến cả lớp im bặt.

Tối hôm đó, trong tiết tự học, nắm tay tôi, thẳng vào mắt tôi và hỏi: “Vậy, học San San, em có cho phép mối đơn phương của trở thành sự thật không?”

Tôi ngượng đỏ mặt, bất giác gật đầu.

Thế là tôi và Giang Thuật chính thức ở bên nhau.

Nhưng chưa đầy một tuần, mẹ tôi đột nhiên đưa về nhà một người đàn ông, rằng ông ấy sẽ là cha dượng mới của tôi.

Khi thấy người đàn ông đó, tôi như bị sét đánh.

Đó là… ba của Giang Thuật.

Giang Thuật là người đề nghị chia tay.

Anh : “Vu San San, em biết không, chỉ cần nghĩ em là em , đã thấy buồn nôn.”

Anh hận mẹ tôi, cũng hận tôi.

Sau khi chia tay, bắt đầu tán tỉnh bè xung quanh tôi, cố ý thể hiện cảm trước mặt tôi mà không chút kiêng nể.

2

Giờ nghỉ trưa.

“Đổi chỗ với tôi.”

Giang Thuật đứng trước bàn tôi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Ừ, thôi.”

Tôi cầm bài kiểm tra, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ phía trước ấy.

Gần đây ấy để ý đến Từ Thiến, cùng bàn của tôi. Đến giờ nghỉ trưa là lại bắt tôi nhường chỗ để tiện tán tỉnh ấy.

“Giang đại ca lại đến giờ tung thính rồi.”

“Tự đi cua , bắt người cũ đứng gác, đỉnh thật.”

“Sao mấy cứ như bị trúng độc của ấy ?”

Tiếng trêu chọc của các cùng lớp vang lên xung quanh, tôi đã quen, chẳng còn thấy đau lòng nữa.

Nửa phút sau, tiếng của ấy và Từ Thiến vang lên ngay sau lưng. Lưng tôi căng cứng.

“Đừng hôn…”

“Chỉ một chút thôi…”

Nghe đến đó, tôi cảm thấy có ai đó chọc vào lưng mình, không dám quay đầu lại.

“Trông giúp tôi xem có giáo viên không.”

Giọng lạnh lùng như ra lệnh.

Tim tôi như bị bóp nghẹt, rơi thẳng xuống đáy vực.

Tôi nhớ lại lúc còn nhau, từng nhẹ nhàng với tôi: “San San, nụ hôn đầu của là dành cho em, em không hôn ai khác.”

Bây giờ ấy hôn người khác, mà không chỉ một người.

Nghĩ đến đây, tôi buông xuôi, chỉ đáp lại một chữ: “Được.”

Một tiếng rưỡi nghỉ trưa, tôi không nổi một bài toán đơn giản.

3

Ngay khi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện ở cửa sổ, tôi căng thẳng đến cứng cả người.

“Giang Thuật,” tôi quay người, cố đẩy ngồi phía sau, hạ giọng nhắc nhở: “Giáo viên chủ nhiệm đến.”

Tôi đẩy một cái, không đậy, phía sau vẫn còn đang .

Tôi sốt ruột không biết phải sao.

Tôi lại giơ tay đẩy lần nữa, khẽ : “Thầy đến rồi.”

Ngay giây tiếp theo —

Một nam sinh bên cạnh, tóc tai rối bù, ngẩng đầu lên từ chồng sách cao ngất. Đôi mắt đen láy của cậu ta đầy vẻ khó chịu.

“Ồn quá đi!”

Giọng cậu ta khàn khàn, trầm thấp, mang theo vẻ bực bội của một người vừa bị đánh thức. Tôi sợ đến mức không dám thêm câu nào.

Cậu ta tên là Lục Dã, cùng bàn của Giang Thuật, cũng là học sinh mới chuyển đến.

Ngày cậu ta xuất hiện, cả đầu và chân đều quấn đầy băng gạc. Nghe cậu ta từng đánh người đến mức phải chuyển trường.

Ánh mắt cậu ta tôi cứ như muốn chết tôi .

“Xin lỗi…”

Tôi sợ đến mức răng va lập cập, cuối cùng rón rén lấy áo đồng phục đắp lên đầu cậu ta, ra hiệu rằng cậu ta cứ ngủ tiếp đi.

Ngay giây tiếp theo…

Cửa lớp bật mở, giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Thầy đang tiến về phía tôi. Tôi hoảng hốt, sợ bị phát hiện đã đổi chỗ, đầu óc như muốn bốc khói. Phản ứng đầu tiên của tôi là trốn.

Trong cơn hoảng loạn, tôi như mất trí, lật áo đồng phục của Lục Dã lên, chui vào, giả vờ ngủ.

Cảm giác có tĩnh, cậu ta đột nhiên quay đầu lại.

Kết quả là, bên dưới lớp áo đồng phục, tôi và cậu ta đối mặt nhau, nằm sát rạt.

Trong bóng tối, lông mi của cậu ta khẽ chạm vào sống mũi tôi…

Tôi thấy đôi mắt đen sáng rực của cậu ta, tim tôi bỗng đập loạn xạ.

“Làm gì ?” Giọng cậu ta rất nhẹ, mang theo chút giễu cợt.

Khoảng cách quá gần, hơi thở của cậu ta phả thẳng lên mặt tôi.

“Suỵt…” Tôi khẽ cầu xin.

Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên chủ nhiệm ngay bên tai.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu ta không gì nữa.

Khoảng một phút sau, tiếng bước chân biến mất khỏi cửa lớp.

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang định chui ra khỏi áo đồng phục, thì tay tôi bị cậu ta giữ lại.

Tim tôi chợt khựng lại.

“Bỏ ra, cậu nắm đau tôi đấy.” Tôi nghẹn giọng, gần như bật khóc.

Cậu ta bỗng , nụ ma mị: “Ồ, cậu muốn thế nào mới thấy thoải mái?”

“Cậu!” Tôi xấu hổ đến phát điên, trong lúc kích liền cắn vào tay cậu ta một cái.

4

Cậu ta chửi thề một tiếng, đau đớn mà buông tay tôi ra. Nhìn dấu răng rõ mồn một trên cổ tay mình, cậu ta hỏi: “Cậu là chó à?”

“Cậu là người đau tôi trước.”

Nhìn dấu răng trên cổ tay trắng trẻo của cậu ta, tôi hơi mất tự tin.

“Hừ.” Cậu ta lạnh: “Vậy ai là người chui vào áo đồng phục của tôi, định giở trò với tôi trước?”

Tôi tự thấy mình sai, không dám cãi lại.

Vừa tức vừa tủi, tôi đứng dậy, quay lại chỗ cũ, đổi chỗ với Giang Thuật.

Cả ngày hôm đó, tôi chẳng buồn mở miệng lời nào.

Đến khi tan học, Giang Thuật giữ tôi lại.

Anh lạnh lùng tôi, : “Vu San San, em thiếu đàn ông đến phát điên rồi à? Áo đồng phục của ai cũng chui vào?”

“Cậu ta chỉ là một thằng côn đồ, em đi sự với cậu ta gì?”

Anh ta đứng đó, với dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng.

“Liên quan gì đến ?” Tôi cáu kỉnh hất tay ra, đeo cặp lên vai rồi bước nhanh về phía trước.

Đi đến khúc quẹo, tôi thấy Lục Dã chống nạng, ngậm điếu thuốc, đứng cùng một nhóm học sinh cá biệt đang hút thuốc phì phèo.

Ánh mắt cậu ta đột ngột chuyển sang tôi. Tim tôi bỗng thắt lại, nỗi sợ hãi ùa đến, tôi vội bước nhanh hơn.

“Đại ca, là con bé này đúng không?”

“Đó chẳng phải là ngoan ngoãn của Giang Thuật sao?”

“Nhìn nhỏ bé thế này, mà dám cắn bị thương à?”

“Với chênh lệch chiều cao này, sao mà cắn trúng tay nhỉ?”

Tiếng của cả đám vang lên sau lưng, khiến tôi vừa xấu hổ vừa bối rối.

“Không biết chuyện thì im mồm. Không thì để bố mày cho mày câm luôn.”

Giọng quen thuộc vang lên, là của Lục Dã.

Tôi giật mình.

Ngay sau đó là tiếng hét thảm, phía sau lưng bắt đầu ẩu đả.

Tôi không dám quay đầu, cắm đầu chạy thật nhanh.

5

Ngày hôm sau, chỗ ngồi của cùng bàn Giang Thuật trống không.

Ngày thứ ba, vẫn không thấy cậu ta quay lại.

Trong lúc đi vệ sinh, tôi nghe các trong lớp bàn tán.

“Lục Dã vừa đến đã đánh nhau, bị phụ huynh đón về rồi.”

“Tại sao ?”

“Còn tại sao nữa, một núi không thể có hai hổ, kiểu gì cũng phải đấu một trận với đàn trong trường.”

Tôi thừa nhận mình bị dọa sợ.

Đứng cạnh đó, nhớ lại chuyện hôm trước, tôi bỗng cảm thấy Lục Dã đánh nhau là vì mình. Một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng.

Do dự vài giây, tôi không nhịn hỏi: “Cậu ấy bị thương nặng lắm không?”

Mọi người xung quanh lập tức quay lại tôi, ánh mắt đồng loạt đổ dồn.

Đúng lúc đó, một giọng đột nhiên vang lên trên đầu.

“Quan tâm tôi như thế, sao không trực tiếp hỏi tôi luôn?”

Tôi quay đầu lại, là Lục Dã!

“Tôi…” Phản ứng đầu tiên của tôi là cậu ta vẫn sống! Trong lòng thầm thở phào.

“Sao thế, thấy áy náy? Sợ tôi chết à?” Cậu ta nhạt, tay xoay xoay chiếc bật lửa kim loại.

“Từ giờ cậu đánh nhau, đừng lôi tên tôi vào.” Cuối cùng tôi cũng ra điều mình muốn.

Tôi không muốn bị cuốn vào, cũng không muốn ai vì tôi mà gổ.

Cậu ta sững lại một chút, khuôn mặt không chút biểu cảm. “Tôi còn chẳng biết cậu tên gì, sao mà lôi , em.”

“Thế thì tốt, tôi không muốn dính dáng đến mấy người học sinh hư các cậu.” Tôi cắn môi, cố giữ bình tĩnh dù lòng đầy xấu hổ.

“Được thôi. Đưa tôi một điếu thuốc, học sinh hư sẽ không phiền học sinh giỏi nữa.”

Một câu khiến tôi tức điên.

“Cậu…” Tôi đứng yên, không biết phải sao. Mẹ tôi luôn dặn, đừng bao giờ dính dáng đến mấy tên côn đồ trên phố.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...