Dưới Gầm Giường – Chương 6

(30)

Ngay từ đầu, tôi và Lý Oánh Oánh phải có một sự tiếp thân mật.

Lưu Chí dùng cưa điện để đe dọa tôi, chính là để tôi trong trạng thái cực kỳ sợ hãi mà tin vào lời trong video đó.

"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Lưu Chí đặt thi thể của Lý Oánh Oánh dưới gầm giường tôi, là để tạo ra một mối liên kết giữa tôi và Lý Oánh Oánh.

Ngay cả con bù rơm trong phòng việc cũng là một phần của nghi lễ.

Kế hoạch của ta đã bắt đầu từ ngày tôi bước vào căn phòng này.

Nghi lễ cần tôi chủ chạm vào thi thể, để thực sự thiết lập mối liên kết giữa tôi và Lý Oánh Oánh.

"Bảo bối xin lỗi, đã lừa em."

Lưu Chí nâng mặt tôi lên một cách trìu mến.

"Ngay từ đầu, đã không muốn giế...t em."

"Từng tấc da thịt trên cơ thể em sẽ thuộc về Oánh Oánh, sao nỡ hủy chứ?"

Anh ta dịu dàng đứng dậy, lấy povidone iodine và băng cá nhân từ hộp thuốc.

Anh ta chăm vào mặt tôi, cẩn thận băng bó vết thương trên mặt tôi.

Lưu Chí lúc này, không còn giống như vị giáo sư Lưu kiềm chế, lãnh đạm mà tôi thường thấy.

Trên khuôn mặt ta, tôi thấy một sự dịu dàng và nồng nàn chưa từng có.

Sự nồng nhiệt này là dành cho Lý Oánh Oánh.

(31)

"Oánh Oánh..."

Lưu Chí ôm lấy mặt tôi.

Tôi lộ ra vẻ mặt hoang mang, khẽ nhắm mắt lại.

Trong đầu là hình ảnh người phụ nữ điên cuồng mà tôi từng thấy ở bệnh viện.

Tôi học theo dáng vẻ của ấy Lưu Chí, ánh mắt chứa đầy sự quyến luyến: "Lưu Chí..."

"Em luôn gọi Chí mà."

Tay Lưu Chí siết chặt vai tôi, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Tôi ngoan ngoãn : "Anh Chí."

Lưu Chí ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.

Anh ta kể rất nhiều về nỗi nhớ nhung dành cho tôi, tôi đều chăm lắng nghe.

Tôi cuộn tròn trong vòng tay ta, khiến mình giống như một chim non xa tổ lâu ngày cuối cùng cũng trở về.

"Anh Chí, em cũng nhớ . Em vẫn luôn dõi theo , ngay trong căn phòng này."

Giọng của Lưu Chí ngừng lại.

Tôi không nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Người phụ nữ đó, em muốn rời xa ."

Tim tôi thót lại.

Những hình ảnh ngắn ngủi khi ở chung với Lý Oánh Oánh không ngừng hiện lên trong đầu tôi.

Cuối cùng, tôi cũng nắm bắt một điểm - Lý Oánh Oánh và Lưu Chí, có lẽ không hạnh phúc như Lưu Chí .

Ít nhất, trong những ngày tháng cuối đời của Lý Oánh Oánh, ấy thực sự muốn rời xa Lưu Chí.

Và tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ đứa trẻ trong bụng.

"Là đứa bé! Là con quỷ trong bụng em! Em không muốn rời xa , em không thể sinh ra con quỷ!"

Nói xong, tôi bật khóc.

Khóc càng lúc càng to, ôm chặt lấy tay Lưu Chí.

"Được rồi, không sao. Không sao đâu, bảo bối."

Lưu Chí nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, từ từ dỗ dành.

Đột nhiên, tôi cảm thấy dây thừng trên tay mình lỏng ra.

Lưu Chí mà đang cởi trói cho tôi.

(32)

Trong lòng tôi mừng rỡ, vẫn cụp mắt xuống không một lời, thể hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhất.

Lưu Chí sắp cắt đứt hết dây thừng trên tay tôi thì đột nhiên dừng lại.

Anh ta tôi, ánh mắt mang theo ý : "Em thực sự là Lý Oánh Oánh sao?"

Tay tôi sắp tự do rồi.

Tôi thấy chiếc cưa điện đặt bên cạnh, chỉ cần nghiêng người là có thể cầm lấy nó.

Tôi cố gắng kiềm chế ánh mắt, không vào chiếc cưa điện bên cạnh.

Tôi nhếch khóe miệng lên, cố gắng nở một nụ .

Nhưng lời ra lại khàn khàn run rẩy: "Anh Chí, em là Lý Oánh Oánh mà."

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là Lưu Chí sẽ cởi trói cho tôi.

Tôi thấy Lưu Chí , nụ rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào.

"Viên Viên, nghi lễ của chúng ta, đến đây kết thúc."

(33)

Tôi sửng sốt một chút, vẫn chưa kịp phản ứng.

Lúc này, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.

Những ngọn nến xung quanh đều tắt ngúm.

Tôi chợt nhớ đến câu của ta khi thắp nến.

"Nến sáng, nghi lễ bắt đầu."

"Nến tắt, nghi lễ kết thúc."

Vậy nên vừa rồi, nghi lễ căn bản chưa kết thúc.

Anh ta cởi trói cho tôi, cũng là để tôi trong lúc cấp bách và hoảng loạn mà ra câu mình là Lý Oánh Oánh.

Tôi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi dây trói, không muốn giả vờ trước mặt ta nữa, lớn tiếng chửi rủa.

Lưu Chí chỉ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, như thể đang xuyên qua tôi để một người khác: "Oánh Oánh, ấy đã thừa nhận là em rồi, nghi lễ đã thành công."

"Lưu Chí, đồ điên, buông tôi ra! Làm gì có chuyện chuyển sinh hồi phục, tất cả đều là đang nằm mơ! Anh bị điên rồi!"

Nhưng Lưu Chí cứ như tôi, nụ trên mặt ngày càng âm trầm.

"Mọi thứ đã quá muộn rồi, Viên Viên."

Nụ của ta khiến tôi lạnh sống lưng.

"Ngủ đi."

Một giọng vang lên từ phía sau.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy đau nhói ở gáy.

Ngất lịm đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...