Dưới Gầm Giường – Chương 2

(9)

Nghĩ như , tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau không phải ngày việc, tôi ngủ đến gần trưa mới dậy.

Khi tìm điện thoại trên đầu giường, tôi phát hiện điện thoại rơi vào khe hở đầu giường.

Tôi mò mãi không lấy ra , chỉ có thể dùng sức bẻ tấm vách ngăn, cố gắng lật tấm vách ngăn lên.

Lúc này tôi mới ý, giường của chúng tôi không có ngăn chứa đồ.

Ngoại trừ khe hở giữa đầu giường và giường, những chỗ khác đều kín khít.

Càng đến gần, mùi formalin lại xộc vào mũi.

Tay tôi hơi run.

"Viên Viên, em đang ?"

Một tiếng quát giận dữ vang lên từ ngoài cửa.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lưu Chí đáng lẽ phải đang giảng bài ở trường đại học.

(10)

Lưu Chí ta không khỏe nên đã xin nghỉ.

Nhưng ta lại dành cả buổi chiều để lấy điện thoại cho tôi, rồi bịt kín các khe hở xung quanh giường.

Hoàn toàn không có vẻ gì là không khỏe.

Khi tôi hỏi ta tại sao giường của chúng tôi không có ngăn chứa đồ.

Anh ta vuốt ve khuôn mặt tôi, mỉm : "Giường như , khả năng chịu lực sẽ tốt hơn, phải không?"

Câu trả lời như không thuyết phục tôi.

(11)

Tôi lại vào thư phòng của Lưu Chí.

Máy tính vẫn đang phát video.

Video là một ông lão đi khảo sát bộ lạc cổ xưa kể lại.

Ông ta : "Bộ lạc cổ xưa dùng máu tươi tế lễ để hồi sinh người chế...t, để người chuyển sinh có cuộc sống mới."

"Nghi lễ này cực kỳ phức tạp và hà khắc, chỉ cần thi thể bị xê dịch một chút, nghi lễ đều có thể thất bại."

"Đến lúc đó, cái chế...t sẽ giáng xuống."

Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi khó chịu với nội dung trong video.

Tôi gập máy tính lại, tiếp tục đi vào trong.

Trong thư phòng còn có một ngăn cách, ở đó, tôi lại thấy hai hình nộm kia.

Chỉ là lần này, một cái ở trên giường, một cái ở dưới gầm giường.

Hình nộm dán ảnh của tôi nằm ở bên trong giường, mặt hướng ra ngoài.

Vì ảnh hơi nhỏ, khi dán lên mặt hình nộm đã bị kéo căng ra.

Đôi môi đỏ mọng gần như kéo đến tận mang tai.

Tôi chợt nhớ ra...

Lưu Chí thích tôi ngủ ở phía trong giường.

Nằm úp mặt ra ngoài, hai tay khoanh trước ngực, hai chân cũng co lại, giống như đứa trẻ sơ sinh trong bụng mẹ.

Lưu Chí , một người học dưỡng sinh với ta rằng, tư thế ngủ như có thể đẹp da.

Phụ nữ nào mà chẳng thích đẹp, vì tôi đã cố gắng tập quen với tư thế ngủ này.

Lúc này, tư thế ngủ của hình nộm gần như giống hệt tôi.

(12)

Tôi không chuyện này với Lưu Chí.

Nhưng từ hôm đó, thư phòng của Lưu Chí đã bị khóa.

Tôi chọn một ngày Lưu Chí có nhiều tiết học, từ chối buổi hội chẩn và ca phẫu thuật ở bệnh viện.

Tôi đi vào phòng ngủ, lấy búa và kìm trong hộp dụng cụ.

Bắt đầu tháo giường.

(13)

Tôi cố gắng gỡ những chiếc đinh trên gỗ ra, từ từ lộ ra ngăn chứa đồ đen ngòm bên dưới.

Lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông.

Là Lưu Chí gọi đến.

(14)

"Em , sao hôm nay em không đi ? Không phải có ca phẫu thuật sao?"

Giọng Lưu Chí vẫn dịu dàng và ân cần như mọi khi, trầm ấm mà tôi thích.

"Ừm, em đang ở bệnh viện."

"Nói dối thì không thú vị đâu."

"Sao biết em không ở bệnh viện?"

"Tốt nhất bây giờ em nên ra khỏi phòng ngủ, cất dụng cụ đi."

Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh giường, cuối cùng tìm thấy một chiếc camera siêu nhỏ trên tủ đầu giường.

Hóa ra, ta vẫn luôn theo dõi tôi.

Hay đúng hơn là đang theo dõi chiếc giường này.

(15)

Tôi cúp điện thoại, tay run run khi khóa cửa phòng ngủ.

Tôi tháo hết các tấm gỗ xung quanh giường, lật tấm ván giường lên.

Sau đó, tôi thấy ấy.

Cô ấy đang ngâm trong một chiếc bình thủy tinh khổng lồ, không mảnh vải che thân.

Trên chiếc bụng phình to có một vết sẹo dài cho thấy nơi đó đã từng trải qua một ca phẫu thuật.

Tôi quen ấy, vết sẹo trên bụng ấy là do tôi mổ.

Nhưng lúc này, cái bụng căng phồng của ấy, tôi sởn gai ốc.

Ai đã nhét đứa trẻ đã chế...t từ lâu trở lại bụng ấy, rồi lại đặt chúng nguyên vẹn vào chiếc bình thủy tinh đầy formalin này.

Cuối cùng, nhét dưới gầm giường của tôi.

Tôi tư thế của ấy, nằm nghiêng úp mặt ra ngoài.

Chính là tư thế ngủ mà tôi thường dùng.

Tôi kinh hãi ngồi phịch xuống đất, tay chân lạnh toát, lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này, tôi chỉ có một suy nghĩ - chạy trốn.

(16)

Tôi là bác sĩ phụ khoa.

Ba năm trước, tôi từng tiếp nhận một sản phụ mang thai tám tháng.

Tôi vẫn nhớ ấy, tên là Lý Oánh Oánh.

Cô ấy đến phòng khám của tôi một mình, trông có vẻ rất lo lắng.

Cô ấy nắm lấy tay tôi, bảo tôi mổ lấy thai cho ấy.

Cô ấy nắm chặt đến tay tôi đau nhức, gần như nghiến răng nghiến lợi : "Tôi đang mang thai một con ác quỷ! Nếu không mổ nó ra, tất cả mọi người sẽ chế...t."

Cô ấy cứ ầm ĩ như cho đến khi đến giờ phẫu thuật, tôi vào phòng mổ.

Khi tôi ra ngoài, ấy vẫn đang đợi ở ngoài phòng khám, ôm bụng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình muốn mổ lấy thai.

Tôi thấy tinh thần ấy có vẻ không bình thường, liền dỗ dành rằng mổ lấy thai cần có người nhà đi cùng, bảo ấy gọi điện thoại cho người nhà đến.

Cô ấy đột nhiên trở nên kích , miệng lảm nhảm những điều tôi không hiểu, trừng mắt tôi đầy căm hận: "Không mổ lấy thai cho tôi, tôi chế...t cũng không tha cho ."

Tôi bị xô ngã xuống đất, cảm thấy có thứ gì đó dính nhớp trên người.

Cúi đầu xuống , ấy bị chảy máu rồi.

Cần phải phẫu thuật ngay lập tức.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...