Mười tám tuổi, tôi bị đẩy đi lấy lòng Triệu Thanh Lan.
Một mặt chịu đựng sự lạnh lùng và lời lẽ cay nghiệt của ta.
Một mặt mặt dày cầu xin để đến gần.
Triệu Thanh Lan luôn thờ ơ.
Còn tôi lại càng lún sâu hơn.
Sau đó, tôi – quân cờ này – bị bỏ đi.
Đêm rời khỏi, Triệu Thanh Lan phóng xe đuổi theo.
Trong điện thoại, giọng ta như đang run rẩy:
“Không phải đã cho em đến gần rồi sao? Sao còn muốn đi?”
01
“Triệu Thanh Lan ở bên kia, qua đó chuyện với cậu ta đi.”
Dưới ánh mắt đầy uy hiếp của Kỳ Giang, tôi buộc phải cứng đầu bước đến.
Ánh mắt Triệu Thanh Lan dường như liếc thấy tôi.
Nhưng không quay đầu.
Thậm chí còn hơi nghiêng người sang bên khác.
“…”
Tôi đứng sững lại, cách nửa mét.
Không dám tiến lên, cũng chẳng thể lùi.
Bạn ta phát hiện ra tôi, cợt, nghiêng đầu sang, rồi huých khuỷu tay vào .
“Vị hôn thê của cậu tới kìa.”
Triệu Thanh Lan: “Cậu bệnh thì đi chữa đi.”
Bạn ta khúc khích, như không kìm nổi sự tò mò:
“Sao cậu ghét ấy thế? Không phải rất ngoan, rất xinh sao?”
Triệu Thanh Lan: “Đến bệnh viện nhà tôi đăng ký khoa thần kinh và mắt đi, tôi giảm giá cho 9,9%.”
“…”
Nói xong, không liếc tôi lấy một cái, thẳng thừng bỏ đi.
Vẫn cay nghiệt như cũ.
Vẫn lạnh lùng như cũ.
02
Không bắt chuyện với Triệu Thanh Lan, trên đường về Kỳ Giang bắt đầu mắng tôi.
Tôi như mọi lần, cúi đầu im lặng.
Bị mắng đã thành quen, tôi cũng chẳng có tư cách phản kháng.
Nhưng hôm nay tâm trạng ta có vẻ đặc biệt tệ, mắng mãi vẫn không hả giận.
Xuống xe đi bộ về nhà, ta bỗng dừng lại.
Không đề phòng, tôi đâm sầm vào lưng .
Kỳ Giang đột ngột quay phắt lại, giơ tay tát mạnh tôi một cái.
“Đồ vô dụng!”
Cái tát tôi choáng váng, loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Kỳ Giang giận dữ tôi, tay lại giơ lên.
Nhưng lần này, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang.
Là ông nội Triệu Thanh Lan gọi tới.
Qua điện thoại, Kỳ Giang lập tức cúi đầu khúm núm như cháu ngoan.
Dù nhà họ Kỳ và nhà họ Triệu cách nhau một trời một vực, chẳng hiểu sao Kỳ Giang lại cầm ảnh tôi đến gặp ông Triệu, và ông ấy đồng ý để tôi thử cùng Triệu Thanh Lan.
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, Kỳ Giang quay lại tôi đầy khinh bỉ.
“Che mặt lại đi, rồi theo tao đến nhà họ Triệu ăn cơm.”
03
Cái tát của Kỳ Giang vừa nãy rất mạnh.
Tôi dặm hai lớp phấn lên mặt, vẫn lờ mờ thấy một mảng đỏ bầm.
Kỳ Giang qua, tỏ vẻ không hài lòng.
Thời gian quá gấp, cũng không có cách nào khác.
Xuống xe, ta liền với tôi:
“Nếu không muốn tối nay về ăn thêm bạt tai thì lát nữa phải biết điều!”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ Giang định thêm gì đó, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
Là Triệu Thanh Lan.
Sắc mặt ta cực tệ, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tôi và Kỳ Giang mà không hề có ý chào hỏi.
Dù Kỳ Giang lên tiếng trước, ta cũng phớt lờ.
Kỳ Giang chỉ biết giận mà không dám , quay lại lườm tôi, ra hiệu bảo tôi mau đuổi theo.
Tôi không muốn đâm đầu vào họng súng lúc này, má nóng rát đau nhói liên tục nhắc nhở.
Giờ mà không ngoan ngoãn, tối về chắc chắn sẽ bị đánh.
Vậy nên, tôi cắn răng đi đến bên Triệu Thanh Lan, cố tỏ vẻ tự nhiên bắt chuyện:
“Lại gặp nhau rồi.”
Triệu Thanh Lan: “Đúng là giả tạo.”
“…”
May mà lúc này ông nội gọi chúng tôi qua.
So sánh ra, ông nội lại rất thân thiện.
“Mộng Mộng này, thằng nhóc này mà bắt nạt cháu, cứ với ông, ông xử lý nó.”
“Không có đâu ạ, ấy đối xử với cháu rất tốt.”
Chuyện của nhà người ta, nghe cho vui thôi, tôi đâu dám coi là thật.
Hơn nữa, sự độc miệng của Triệu Thanh Lan là đối xử công bằng.
Anh ta chuyện với mình cũng , chẳng phải nhắm riêng vào tôi.
04
Lên bàn ăn tôi mới biết, hóa ra Triệu Thanh Lan bị ông nội lừa về ăn cơm.
Anh ta không hề biết tôi và Kỳ Giang cũng sẽ đến.
Nếu biết, chắc chắn đã không về.
Nhưng may là ta còn nể mặt ông, không bỏ đi ngay lập tức.
Chỉ là, cả buổi hoàn toàn phớt lờ tôi và Kỳ Giang.
Ông nội thấy thế không chịu nổi, thỉnh thoảng lại nhắc khéo, bảo tranh thủ thời gian quen với tôi.
Triệu Thanh Lan không ngẩng đầu: “Dạo này bận lắm.”
Ông nội: “Bận gì cơ?”
Triệu Thanh Lan: “Đang chuẩn bị học diễn xuất, trau dồi kỹ năng để theo kịp mọi người.”
“…”
Cái miệng này đúng là độc không ai bằng.
Tưởng trước mặt ông sẽ bớt cay nghiệt, hóa ra ngay cả ông nội cũng không chừa.
Sắc mặt ông lập tức tối sầm, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Tôi vội cúi gằm đầu.
Triệu Thanh Lan đứng dậy, : “Con ăn no rồi, con đi trước.”
Ông nội giận đến run, cũng không gì .
Cuối cùng chỉ đành :
“Ông với Kỳ còn có việc bàn, con tiện đường đưa Mộng Mộng về đi.”
Triệu Thanh Lan: “Không cùng đường.”
“…”
Xuống núi chỉ có một đường duy nhất.
Cuối cùng, để không khiến ông nội tức chết, ta miễn cưỡng đồng ý đưa tôi về.
5
Triệu Thanh Lan lái xe rất bạo.
Qua mấy khúc cua, tôi bám chặt dây an toàn mà vẫn cảm giác mình sắp bị quăng ra ngoài.
May mà tối ăn ít.
Bụng sôi lên vẫn cố chịu.
Chỉ là cảm giác buồn nôn ngày càng rõ.
Sợ nôn trong xe rồi bị ta xử lý, tôi dè dặt mở lời:
“Anh đi chậm chút không?”
Khóe môi ta nhếch lên, giọng đầy chế nhạo:
“Đi chậm để em có thêm thời gian ở bên tôi à?”
“…”
Trời đất chứng giám!
Tôi không hề có ý đó!
Triệu Thanh Lan: “Đúng là giả tạo.”
“…”
Chào hỏi lúc nãy có hơi gượng ép, bây giờ tôi thật lòng mà!
Tôi muốn cãi lại, lại sợ bị bỏ giữa lưng chừng núi.
Cuối cùng chỉ yếu ớt hỏi:
“Tôi giả tạo chỗ nào?”
Anh ta lạnh lùng :
“Trước mặt ông nội bảo tôi đối xử tốt với em, thế không giả tạo à?”
“Tôi thật lòng.”
So với những gì Kỳ Giang và nhà họ Kỳ với tôi, sự lạnh lùng và độc miệng của ta chẳng đáng gì.
Hơn nữa, ai cũng biết Kỳ Giang gửi tôi đến để lấy lợi từ nhà họ Triệu.
Trong cảnh đó, mỗi lần ta chỉ phớt lờ tôi, không ra tay, chẳng phải đã là tốt lắm sao?
Thậm chí có thể gọi là nhân từ.
6
Nhưng người nhân từ này có vẻ đã đắc tội với ai đó.
Xe vừa qua nửa núi, bên đường nhánh bỗng lóe lên ánh đèn xe.
Hai chiếc xe đen đã chờ sẵn, lao thẳng tới mà không giảm tốc.
Đuôi xe bị húc mạnh một cái.
Triệu Thanh Lan liếc gương chiếu hậu, bình thản tăng tốc.
Xe chạy nhanh hơn nữa.
Nhưng tôi cảm giác ta không lo bị đuổi kịp, mà chỉ đang nhân cơ hội tận hưởng cảm giác đua xe.
Tôi siết chặt dây an toàn, hơi hoảng hốt hỏi:
“Người phía sau là ai ?”
Triệu Thanh Lan: “Tới bắt em đấy.”
“Sao có thể chứ.”
Nếu không phải nhà họ Kỳ đường cùng, Kỳ Giang cũng sẽ không chơi bài liều, đẩy tôi ra thế mạng.
Cả thành phố B này, chắc chẳng mấy ai biết đến tôi.
Lại càng không có chuyện ai đó phục kích giữa sườn núi chỉ để bắt tôi.
Chắc chắn mục tiêu là Triệu Thanh Lan.
Nhìn hình này, không chừng còn là đám liều mạng.
Tôi không muốn cùng ta đi chết.
Thế nên tôi lên tiếng:
“Đã là đến bắt tôi, dừng xe cho tôi xuống đi.”
Triệu Thanh Lan: “…”
Anh ta có vẻ bất ngờ:
“Em… không sợ chết à?”
“Không hẳn, quan trọng hơn.”
Đối với người phía sau, chắc chắn ta có giá trị hơn tôi.
Nên tách khỏi ta, tôi có lẽ an toàn hơn.
Chỉ là Triệu Thanh Lan không biết ý nghĩ trong đầu tôi, còn tưởng tôi thật lòng lo lắng cho ta.
Ánh mắt tôi thay đổi, rồi ta trầm giọng:
“Yên tâm, có vệ sĩ theo sau.”
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng phanh gấp liên tục.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe kia đã biến mất.
7
Triệu Thanh Lan đưa tôi về tận cửa.
Tôi cảm ơn, rồi xuống xe.
Anh ta không nán lại một giây, đạp ga phóng đi.
Tôi đứng đuôi xe bị móp méo mà ngẩn người một lúc.
Khi quay người định vào nhà, phát hiện túi xách mở khóa kéo.
Thỏi son bên trong không cánh mà bay.
Chắc là lúc nãy trên đường núi, Triệu Thanh Lan lái xe như đua, lắc qua lắc lại, khiến thỏi son rơi ra.
Đó là thỏi son Kỳ Giang mua để tôi đi lấy lòng Triệu Thanh Lan.
Tôi đâu có tiền mà mua lại cái khác!
Vậy nên tôi vội nhắn tin cho Triệu Thanh Lan:
“Xin lỗi, hình như son của tôi rơi trên xe .”
Một lúc sau mới trả lời:
“Cô là ai?”
“…”
Suýt thì quên, số của ta là do Kỳ Giang lén cho tôi, chứ tôi và ta chưa từng trao đổi số liên lạc.
Tôi nhanh chóng nhắn lại:
“Tôi là Kỳ Mộng.”
Lần này, ta trả lời rất nhanh:
“Chặn rồi.”
“…”
Không biết Triệu Thanh Lan có thực sự chặn tôi không, tôi không dám nhắn thêm hay gọi để thử.
Cho đến ba ngày sau, tôi bất ngờ nhận tin nhắn từ ta:
“Đến lấy son.”
Kèm theo một địa chỉ.
8
Đó là nhà của Triệu Thanh Lan.
Tôi nhấn chuông hai lần ta mới ra mở cửa.
Vẫn là biểu cảm lạnh nhạt như thường, ánh mắt không còn sắc bén, thậm chí có chút mơ màng.
Tôi không dám bước vào, chỉ giơ tay :
“Trả son cho tôi, cảm ơn.”
Triệu Thanh Lan: “Tôi không mang rác bên người.”
“…”
Nói xong, ta lùi sang một bên, chỉ một chút.
Nếu tôi vào, gần như sẽ phải chạm vào người ta.
Chẳng khác nào tìm đường chết.
“À… có thể lấy giúp tôi ra không?”
“Đây là cơ hội tốt như , không vào sao?”
“Hả? Vào gì?”
Anh ta không đáp, chỉ cúi đầu tôi với ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Trong đầu tôi như có thứ gì đó lóe lên, giờ mới phản ứng kịp—
Anh ta đang thử tôi.
Giữa một nam một nữ, ở nơi vắng vẻ, không chỉ là lấy lòng, ngay cả việc quyến rũ cũng là một cơ hội.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ .
Nếu không phải Kỳ Giang nắm chặt điểm yếu của tôi, ai lại muốn một kẻ vừa ngu ngốc, vừa thấp hèn thế này?
Tôi mím môi, trong lòng dâng lên chút tủi nhục.
Nhưng suốt những năm qua, điều tôi giỏi nhất là chịu đựng tủi nhục.
Tôi ngẩng đầu, mỉm hỏi ta:
“Thật sự có thể vào không? Anh có định quăng tôi ra không?”
Triệu Thanh Lan: “Có.”
“…”
Bạn thấy sao?