Dưới Chân Núi Phú [...] – Chương 3

Buổi họp lớp cuối cùng lại kết thúc trong không vui.

Bên ngoài biệt thự trời đổ tuyết, tôi đứng dưới đèn đường, những bông tuyết tung bay ánh đèn chiếu sáng, điện thoại của tôi bỗng reo lên.

"Bạn học Từ Anh, sinh nhật 27 tuổi vui vẻ. ——X.”

Tôi chợt nhận ra đã qua 12 giờ rồi, hôm nay là ngày sinh nhật của tôi.

Nhiều năm rồi, năm nào tôi cũng nhận email chúc mừng sinh nhật đúng giờ, ký tên luôn là học X. Tôi vốn cho rằng trước sinh nhật lần thứ 27 sẽ tìm ra cậu ấy, không ngờ cậu ấy vẫn không chịu xuất hiện.

Tôi đột nhiên cúi đầu, im lặng hộp thời gian của Giang Vọng Tinh trong ngực. Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ quái —— Giang Vọng Tinh không phải là học X đấy chứ? Tôi mở hộp sắt của cậu ta ra, có chiếc điện thoại bàn phím cũ nằm trong góc. Tôi ấn nút khởi máy, không ngờ vẫn còn pin.

Không có thông tin gì trong điện thoại, chỉ có một trung tâm email.
Bộ nhớ đám mây đã chưa gần một trăm email cần gửi, tất cả đều lên lịch cách đây mười năm, thời gian thiết lập sẵn là vào ngày 21 tháng 12 hàng năm. Một số cái đã gửi đi, đều có định dạng giống nhau.

"Bạn học Từ Anh, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ. ——X.”

"Bạn học Từ Anh, sinh nhật 19 tuổi vui vẻ. ——X.”

Mãi cho đến, "Bạn học Từ Anh, sinh nhật 100 tuổi vui vẻ. ——X.”

Bạn học Từ Anh, cho đến 100 tuổi, sinh nhật đều phải vui vẻ nhé.

Thật ra sau khi tốt nghiệp cấp ba, cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo, bây giờ mọi người đều gọi tôi là Bạch tổng, tiền đồ xán lạn. Bạn bè đã tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng từ trước cho tôi, lúc này, các đối tác cũng không ngừng gửi lời chúc mừng đến.

Nhưng một câu đơn giản như , một câu học Từ Anh lại khiến tôi muốn khóc. Người khác đều biết tên tôi là Bạch Từ Anh, họ gọi tôi là Bạch tổng, Bạch, chỉ có học X vô biết tôi không thích họ Bạch vào năm lớp 12. Từ là họ của mẹ tôi, tôi thích gọi là Từ Anh hơn.

Vả mặt Giang Vọng Tinh, tìm học X là mục đích tôi về nước.

Kết quả cả hai đều không thể thực hiện.

Bên trong hộp thời gian có rất nhiều thứ, chẳng hạn như hàng ngàn con hạc giấy, dây đeo tai nghe, thỏ con bện bằng cỏ, điện thoại bàn phím và cả một cành hoa đào bằng nhựa. Tôi cầm lấy cành hoa đào, phía trên có dán điều ước đã ố vàng.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy tuyết rơi đầy xuống người mình.

Gió thổi tung mái tóc tôi, tôi nhắm mắt lại cầu nguyện. Điều ước đầu tiên năm 27 tuổi của tôi...

Nếu điều ước sinh nhật có thể trở thành sự thật, tôi hy vọng ——

Tôi có thể xuyên qua thời không, gặp cậu một lần, gặp học X không biết tên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...