Vì buổi họp lớp cấp ba này, tôi không chỉ cất công bay về từ nước Mỹ xa xôi mà còn chủ đề xuất, chọn địa điểm gặp mặt là một căn biệt thự tư nhân do chính tôi đứng tên.
Thầy chủ nhiệm luôn không thích tôi lại vỗ vai tôi : "Bạch Từ Anh là doanh nhân trẻ xuất sắc nhất của lớp chúng ta."
Không ai ngờ học sinh đứng cuối sổ lại xoay người đổi mệnh.
Các nữ trong lớp trước đây từng xa lánh tôi ngấm ngầm lẫn công khai cũng bước tới muốn sờ vào chiếc túi da xa xỉ quý hiếm của tôi, gọi tôi từng tiếng "Bạch tổng". Tôi vừa nghe những tiếng khen tặng vừa chằm chằm vào cánh cửa.
Đã có 39 học tới, còn thiếu một người nữa.
Giang Vọng Tinh.
Là học thần đứng đầu suốt mấy năm của trường trung học phổ thông số một Lan Thành.
Là tên khốn nạn từng đăng bức thư tỏ của tôi lên bảng thông báo của trường.
Cậu ta chưa tới.
Lần này tôi đặt ra hai nhiệm vụ chính cho mình khi về nước. Thứ nhất là phải khiến Giang Vọng Tinh hối hận vì trước đây đã có thái độ hách dịch với tôi. Thứ hai là tìm học X trước đây luôn âm thầm giúp đỡ tôi.
Tôi cũng đã nghĩ xong cốt truyện luôn rồi. Chương 1: về nước; chương 2: báo thù; chương 3: báo ân. Không ngờ, ở ngay chương báo thù nhân vật chính lại không xuất hiện.
Bạn học nữ bên cạnh chạm vào tay tôi: "Bạch tổng, cậu ra cửa suốt gì , lớp chúng ta đã đến đông đủ rồi."
Cái tên Giang Vọng Tinh suýt nữa thốt ra khỏi miệng, tôi mím môi, quay đầu.
Chủ nhiệm lớp loay hoay ôm đồ phía sau ra, là một chiếc hộp thời gian, bên trong chính là những hộp sắt chúng tôi đã niêm phong trước khi thi đại học rồi cùng nhau bỏ vào đó. Chúng bị chôn vùi trong đất mười năm, cuối cùng cũng chờ tới lúc quay trở về với chủ.
Lớp trưởng với mái tóc vuốt ngược ra sau vẫn nịnh hót như xưa. Cậu ta giúp thầy chủ nhiệm phân phát những chiếc hộp, trước kia, tôi luôn là người phát bài tập cuối cùng, lần này tôi lại là người đầu tiên nhận hộp.
Tôi chằm chằm vào những miếng dán trẻ con bên ngoài hộp, chúng đã có dấu vết ố vàng. Tôi nín thở mở ra, quả nhiên trong đó không có gì, chỉ có một tờ giấy đơn giản: "Từ Anh của mười năm sau, Từ Anh 27 tuổi, cậu nhất định phải khiến Giang Vọng Tinh hối hận."
Nét chữ mạnh mẽ, rõ ràng có thể nhận ra đang hận Giang Vọng Tinh tới mức nào.
Nhưng tôi xung quanh, các học cũ đều đang rớm nước mắt lại đồ vật mười năm trước để lại cho tương lai, chỉ có một hộp sắt đơn nằm trên bàn, không có người nhận, phía trên có dán tên —— Giang Vọng Tinh, chữ viết lười nhác.
Cậu ta vẫn chưa tới, mà không ta lại không tới. Có trời mới viết, tôi đã đợi bao lâu để có tư cách câu đừng khinh thường người khác với cậu ta.
Tôi thở hắt ra, lật tờ giấy lại, còn có thêm một câu: "Từ Anh, cậu phải tìm học X, cảm ơn cậu ấy luôn âm thầm giúp đỡ cậu."
Bạn thấy sao?