Dưới Cánh Phượng Hoàng – Chương 5

14

Vọng Nguyệt đến mức vết thương vừa mới băng bó sắp nứt ra .

Hắn thích cảnh người khác đau khổ đây mà.

" Bảo bối à ," hắn dịu dàng gọi ta, “ Tối nay nàng có muốn luyện tập cùng ta không? "

"Được." ta lịch sự mà phối hợp với hắn.

Nguyệt Phượng sắc mặt càng khó coi hơn, đã hối hận lại vừa giận dỗi, cuối cùng toàn bộ hóa thành bất đắc dĩ .

"Độ Độ, ta biết sai rồi."

Ta không để ý tới hắn .

Hắn liền cúi đầu đứng ở đó, giống như đứa trẻ mắc sai lầm bị người lớn .

Một lát sau, Vọng Nguyệt bị thuộc hạ ma tộc  gọi đi .

Nơi này, cũng chỉ còn ta cùng Nguyệt Phượng .

"Độ Độ, " Hắn cẩn thận từng li từng tí mở miệng, " Nàng còn nhớ ta đúng không."

"Đúng vậy."

Nhưng nhớ thì sao ?

Ta thà rằng mình quên đi .

" Vừa rồi, vì sao nàng không muốn nhận ta?"

"Vì vui đó." Ta một cách thờ ơ , "Dù sao thì ta cũng không muốn chuyện với ngươi. "

Nguyệt Phượng hô hấp nặng nề: "Nàng chán ghét ta như sao?"

" Ừm. "

Ta  dứt khoát, không mang theo một chút do dự .

Nguyệt Phượng hốc mắt đỏ lên .

Nhưng cẩn thận xem xét, ta mới phát hiện, Nguyệt Phượng đỏ mắt không chỉ bởi vì đau lòng.

Đôi mắt từng rực rỡ kim quang của hắn giờ đây mang theo ánh đỏ.

Ta kinh hãi: " Sư phụ, người nhập ma."

Nguyệt Phượng mừng rỡ: "Nàng chịu gọi ta là sư phụ?"

Ta nghiêm túc lặp lại: "Người nhập ma rồi."

"Vào ngày nàng “ch.ết” ta đã nhập ma rồi."

Không cách nào tưởng tượng  .

Nguyệt Phượng cao cao tại thượng, lúc phát hiện mình nhập ma, cảm giác sẽ như thế nào?

Cho đến hôm nay, ma khí trên người hắn vẫn chưa loại trừ hết.

Có thể thấy, hắn có bao nhiêu cam chịu .

Ta thở dài lắc đầu: "Lời đồn đại quả đúng là thật, Đạo Tôn người đã phản bội đạo tâm của mình."

"Không có."

Nguyệt Phượng khẽ, "Từ khi nàng đi vào giấc mộng của ta, nàng chính là đạo tâm của ta."

15.

Vọng Nguyệt vô cùng giàu có, tại Yêu giới có một căn nhà của riêng mình.

Ban đầu ngôi nhà này có hai phòng, lúc con Phượng Hoàng nào đó chui vào ở ké, Ma Vương uy nghiêm mới khiến căn phòng kia biến mất .

Hắn lấy lí do, đạo lữ phải ở một chỗ với nhau .

Nên Nguyệt Phượng thì bị đuổi ra hầm chứa củi ở một mình .

Vọng Nguyệt cố ý.

Hắn chỉ muốn thấy Phượng Hoàng già xấu hổ mà thôi .

Phượng hoàng thích sạch sẽ, thường chọn uống sương sớm trên những tán cây ngô đồng cao vút.

Nhưng ở đây bọn ta chỉ có một căn hầm chứa củi bẩn thỉu. Nếu hắn không muốn ở đó thì đi ra ngoài sống cũng .

Trước sự ngạc nhiên của ta, Nguyệt Phượng đã chọn ở lại .

Mặc dù cau mày, mím môi không gì, trong lòng chắc hẳn đang cảm thấy rất khó chịu.

Những ngày này, yếu giới rất hỗn loạn .

Hai người họ đánh nhau, tổn cơ sở vật chất nặng nề, hiện tại giới đều đang huy lực lượng truy lùng điều tra hai kẻ đầu sỏ ra chuyện này.

Chỉ có căn nhà nơi bọn ta đang ở gia cố ba tầng kết giới, ai cũng không vào  .

Việc lớn sắp đến, ta mỗi ngày bề bộn tu Luyện,  hai người bọn họ dù có cãi nhau trời long đất lỡ ta đều không thèm để ý đến .

Một ngày nọ, Nguyệt Phượng quan sát ta luyện tập .

"Đô Đô, trong người nàng không có ma khí. "

"Thì sao? "

"Nàng và Ma Vương không phải đạo  lữ." Hắn có chút hưng phấn .

Ta cũng : “Nếu người thì ta sẽ suy xét đêm nay biến giả thành thật thử xem. ”

Nguyệt Phượng khép mỏ lại .

Ta tiếp tục công kích hắn: “Đào Tôn, ngươi cũng thấy huống nơi này, ta cùng Ma tôn cảm sâu đậm, không có ý định quay về cung Ngô Đồng với ngươi. Nếu ngươi không chịu nổi, tốt nhất  nên quay lại càng sớm càng tốt. Tốt hơn là hãy quên ta đi." .

"Ta sẽ không rời đi, ta cũng không quên nàng. "

"Nhưng người đang kì đà cản mũi bọn ta. "

Nguyệt Phượng đau đớn nhắm mắt lại, vội vàng : “Ta có thể bé. ”

“Cái gì cơ?” Ta tưởng mình nghe nhầm cơ.

Nhưng nguyệt Phượng sao cũng không chịu nhắc lại một lần nữa .

Loại lời này, vẻn vẹn một lần, liền hao hết tất cả tôn nghiêm cả đời của hắn.

Ta đột nhiên nhớ lại, vì sao lúc trước ở trong mơ nhiều lần dây dưa cùng hắn . Rõ ràng có thể trực tiếp rút ngắn thời gian để đạt đượcmục đích.

Đó là bởi vì vẻ ngoài của hắn thật  khiến mọi người muốn đến trêu chọc.

Ai mà không muốn thấy vầng trăng lạnh lẽo trên cao sau khi rơi khỏi thần đàn là bộ dạng gì chứ ?

Không chỉ nó  rơi xuống, ta còn muốn đem mặt trăng này trói lại .

Nghĩ đến đây, ta cong môi .

"Đô Đô, sao nàng lại ? "

"Không có gì. "

"Nàng thích ta  .....đến như sao?" Hắn cuối cùng cũng không nên lời cái chữ “bé” kia .

Nguyệt Phượng cam chịu thở dài, giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta.

Vết sẹo trên lòng bàn tay đã mờ dần đến mức gần như không thấy .

Hắn nhanh chóng vẽ một phù lên lòng bàn tay ta.

Ta hỏi: "Đây là cái gì? "

"Giúp nàng tu luyện . "

Lá bùa nằm một nửa trong lòng bàn tay ta, một nửa trong tay hắn.

Vừa vẽ xong, ta cảm thấy linh khí trong cơ thể thông thuận hơn gấp trăm lần, mọi khu vực bị chặn trước đó đều khai thông .

" Đây là loại phù ? Nó có tác dụng tốt lắm. "

Nguyệt Phượng không gì .

Nhưng ta mơ hồ cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng.

Liếc lòng bàn tay của hắn, ta mới phát hiện phù có màu đen .

Không giống cái trong lòng bàn tay của ta.

16.

Mấy ngày tiếp theo,  tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh .

Thậm chí, ban đêm cũng sẽ không còn đau đớn như trước nữa.

Lúc trước, ta đoạt Nguyệt Phượng.

Thân thể nhận quá nhiều linh lực thuần khiết, chính khí.

Dùng không ít phương pháp để đẩy nhanh quá trình luyện hóa bọn chúng.

Kết quả đã để lại di chứng, mỗi đêm cơ thể ta đau đớn không chịu nổi.

Ta sợ điều này sẽ trở thành điểm yếu của mình nên cũng không với Vọng Nguyệt.

Mỗi khi gặp nhau ban đêm, ta đều chịu đựng đau đớn, ở trước mặt hắn diễn kịch .

Làm sao ta lại đột nhiên hết đau, thật kì lạ?

Ta cúi đầu về phía lòng bàn tay, phù kia, hiện tại đang phát sáng.

Ta đột nhiên nhận ra.

Không quan tâm Vọng Nguyệt ngăn cản, ta chạy như đi.ên tới hầm chứa củi .

Bên trong, truyền đến tiếng Nguyệt Phượng cắn răng nhịn đau.

Một cước đá văng cửa, Nguyệt Phượng dựa vào bên cạnh chồng củi, trán lấm tấm mồ hôi.

Phù trên tay hắn đag bốc lên hắc khí nghi ngút.

Đây chính là đem nổi thống khổ của ta chuyển dời đến người hắn .

Ta từng nghe các sư huynh qua loại phù này .

Bởi vì quá ác độc, nên từ lâu đã bị cấm.

Nhưng Nguyệt Phượng là Đạo Tôn, hắn có cũng không có gì kì quái.

"Nguyệt Phượng, tỉnh lại đi."

Ta luống cuống đỡ hắn dậy .

"Ta không sao." Hắn  nhàn nhạt, "Nửa năm nay, nàng mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như ?"

" Muốn mạnh lên thì phải trả giá đắt."

"Vậy bây giờ, nàng có thể buông tay đi chuyện nàng muốn ."

Ta yên lặng .

Thì ra hắn biết tất cả mọi chuyện .

Hắn hiểu lí do ta ở lại Yêu giới .

Cũng đại khái đoán dã tâm của ta .

Hắn dùng phương pháp của hắn, loại bỏ trở ngại cho ta.

"Người có thể giải phù này không ? Ta không muốn nợ người bất cứ điều gì. "

"Giải không  ...... Đây là t.ử ."

Tử , đến ch.ết mới dừng.

Tim ta thắt lại.

"Chỉ vì đền bù cho ta, mà đến mức như thế sao?"

"Không phải đền bù." Hắn thật nhỏ, " Ít nhất, không hoàn toàn là đền bù."

"Vậy đó là cái gì?"

Lại một đợt đau đớn ập đến.

Nguyệt Phượng khép mi , cau mày hồi lâu chịu đựng.

Ngoài cửa sổ, mặt trăng im ắng .

Không biết qua bao lâu, Nguyệt phượng mới  :

"Ta là phu quân của nàng, cũng là sư phụ của nàng."

" Đây là trách nhiệm của ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...