Dưới Cánh Phượng Hoàng – Chương 3

08

Mộ Sinh Sinh nghĩ rằng, giấc mộng của sư phụ chỉ là tâm ma của hắn.

Người con tên Độ Độ đó cũng không hề tồn tại để Nguyệt Phượng nhớ thương . Về phần vì sao ta không hề giống Độ Độ ? Tùy tiện bừa một lý do là , dù sao Nguyệt Phượng cũng không nhớ rõ mặt của Độ Độ .

Khó trách, Nguyệt Phượng đột nhiên quyết định thành thân ......

Hắn nghĩ rằng đã tìm thấy Độ Độ .

Lúc này Nguyệt Phượng vẫy tay với ta: “Nàng tới vừa đúng lúc, ta dùng linh lực của mình maymột bộ váy cưới cho nàng, nàng xem thử có thích không? ”

Đạo Tôn tự mình áo cưới, như thế nào lại không thích ?

Ta muốn mặc thử, Nguyệt Phượng vui vẻ mà đồng ý.

Mặc vào áo cưới, linh lực tựa như nhận chủ , trong cơ thể ta dung hợp chảy xuôi.

Chữa trị từng ngóc ngách .

Nguyệt Phượng kinh diễm ta: "Nàng thật đẹp."

Ta mím môi : " Sư phụ thích không?"

"Thích." Hắn chậm rãi , " ta thích Sinh Sinh nhất."

"Là Độ Độ."

"Thích Độ Độ nhất."

"Ngoan, chàng  để cho ta sờ thử phượng vũ nhé!"

Nguyệt Phượng lộ ra cánh chim phượng màu vàng.

Ta càng sờ, tai của hắn càng đỏ.

Ta thấy hắn chân thành như thế, lại giống hệt những tiểu tử trần gian lần đầu tiên , thực sự có chút buồn .

Vừa buồn , vừa thật đáng thương .

Cả hai đồ đệ của hắn đều lừa gạt hắn.

"Phu quân."

Nguyệt Phượng nhất thời run rẩy: "Nàng gọi ta là gì?"

"Là phu quân đó." Ta ngọt ngào , "Nếu như có một ngày, ta lừa chàng, chàng sẽ sao?"

Nguyệt Phượng còn đang đắm chìm trong tiếng phu quân kia: "Ta sẽ đau lòng, không trách nàng."

 

"Phu quân thật tốt."

Ta ôm lấymặt hắn, hôn một cái.

Ánh mắt của Nguyệt Phượng rất dịu dàng, dựng lên một kết giới xung quanh để không ai có thể quấy rầy chúng ta .

Thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh .

Chiếc váy cưới màu đỏ cùng chiếc áo chỉ vàng đan xen một chỗ .

Một đêm mất ngủ .

Ta đã ôm mặt trăng này vào lòng.

09

"Độ Độ" Sáng sớm Nguyệt Phượng gọi tên ta đầy dịu dàng, trìu mến.

Hắn : "Độ độ, nàng gọi ta một tiếng phu quân nữa đi."

Ta hắn, bỗng nhiên một tiếng.

" Sư phụ không muốn biết ta là ai sao?"

"Nàng là Sinh Sinh, là Tiểu Lục của ta."

"Thật Sao?"

Đầu ngón tay lạnh buốt của ta chạm vào trán hắn, nhẹ : "Không bằng sư phụ tự mình xem đi?"

Nguyệt Phượng cuối cùng cũng cau mày .

Hắn đã dự cảm điều gì đó .

Áo ngoài còn chưa mặc xong, vội lấy gương đồng.

" Sư phụ, ta nghe trên trán phượng hoàng có ba chiếc lông vũ màu vàng. Sau khi song tu, chiếc lông vũ ở giữa sẽ trở thành màu sắc bản mệnh thuộc về đạo lữ của mình. "

Ta vươn đôi chân trắng nõn của mình, mỉm : “Đệ tử của ta muốn xem lông vũ của sư phụ đã biến thành thế nào. ”

Trong số những chiếc lông vàng rực rỡ, có một chiếc lông quạ đen đứng thẳng!

Màu đen đó tàn nhẫn và độc ác đến mức tất cả những chiếc lông vũ màu vàng kia đều mất đi ánh sáng.

Nguyệt Phượng quay sang ta.

Sự dịu dàng đêm qua nay chẳng còn lại gì.

Hắn rất hoang mang.

Hoang mang đến mức không biết phải thế nào .

" Sư phụ, ta là Tiểu Thất, Nha linh."

" Đây mới là khuôn mặt thật sự của ta, rất xinh đẹp phải không?"

"Cho tới nay, người mà người thích chính là ta. Sư phụ à, bị đệ tửmình chán ghét nhất vấy bẩn cảm giác như thế nào?"

Ta thỏa mãn , cảm nhận sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có .

Đôi cánh đen dang rộng .

Cánh của ta đã không còn bị cụt nữa, còn mang theo nhàn nhạt kim quang .

Đó là sự rực rỡ thuộc về Phượng Hoàng .

Nguyệt Phượng im lặng, sát ý dâng trào đến mức toàn bộ cung Ngộ Đồng bắt đầu rung chuyển .

Đệ tử tụ tập bên ngoài kết giới không hiểu chuyện gì xảy ra: "Sư phụ, chuyện gì xảy ra ? "

Một lúc lâu sau, nguyệt Phượng hỏi ta: "Vì sao?"

"Không Vì sao, " Ta tủm tỉm, "Chỉ là muốn thử một lần với Phượng Hoàng thôi. Sư phụ, đừng hiểu lầm, ta không thích người chút nào cả."

Nguyệt Phượng sát ý càng mạnh hơn, mạnh đến mức  hơn phân nửa cung Ngô Đồng  đều sụp đổ.

Thậm chí kết giới vỡ nát .

Tại không gian hỗn loạn, đệ tử khiếp sợ thấy ——

Một, ta thế mà tại trong phòng sư phụ .

Hai, Sư phụ cùng ta quần áo không chỉnh tề .

Ba, trên trán sư tôn có một chiếc lông quạ, còn trên cánh của ta lại có linh lực của Phượng Hoàng .

Mọi thứ đều hiển nhiên, không cần ai cũng hiểu rõ.

10

Nhân lúc Nguyệt Phượng còn hoang mang, ta nhanh chân bỏ chạy.

Đến khi hắn ra lệnh tìm kiếm ta , đã không còn dấu vết nào của ta trong cung Ngô Đồng nữa.

Nguyệt Phượng cho rằng ta sẽ trốn xuống núi .

Chuyện chấn xảy ra ngày đó cũng đã truyền đến tận chân núi .

Các trưởng lão đã đến từ lâu chờ lệnh.

Nguyệt Phượng , phải bắt sống ta .

Tất cả các môn phái đều nhất tề hành , chỉ để bắt một đệ tử nhỏ bé như ta.

Cảnh tượng này  thật là trăm năm hiếm thấy .

Nhưng tại sao Đạo Tôn lại tức giận như ?

Đám người ta một câu , ngươi một câu, nghị luận ầm ĩ.

Chỉ có khả năng lớn nhất chính là ta đã phạm Đạo Tôn .

Đuổi ta ra khỏi môn phái còn chưa đủ, Nguyệt Phượng còn muốn đích thân trừng ta .

Đúng ... đúng .

Sau khi trốn chỗ này chỗ kia vài ngày, ta đã nghĩ ra một giải pháp có thể giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi .

Đầu tiên, ta cố ý để lại manh mối cho bọn họ.

Các trưởng lão báo cáo manh mối cho hắn, Nguyệt Phượng lập tức đến.

Hắn thực sự muốn bắt ta.

Đúng rồi .

Ta có một món quà lớn dành cho hắn.

Nguyệt Phượng dẫn mọi người lần theo manh mối đi ra vùng ngoại ô.

Nhưng khi hắn đến nơi, thứ ta để bọn họ thấy chỉ là "th.i th.ể" của của ta mà thôi.

Th.i th.ể đó chính là cơ thể ta khi còn là "Thất đệ tử của Đạo tôn" .

Bình bình thường thường, không gì nổi bật .

Mọi vết thương ta phải chịu khi ở Cung Ngô Đồng vẫn còn ở đó.

Trưởng lão tiến lên dò xét : "Tôn thượng, nàng đã ch.ết. "

"Không thể nào. "

“Nàng ta thật sự đã ch.ết...ch.ết vì vết thương cũ không lành. ”

“Không thể nào!” Nguyệt Phượng vốn luôn lạnh lùng đột nhiên trở nên mất khống chế, mặt mày đỏ bừng: “Nàng ta đã có ta, sao có thể dễ dàng ch.ết ? ”

Câu này thốt ra không khác nào một tia sét giữa trời quang .

Ầm một tiếng, đánh các trưởng lão sững sờ, không còn nữa.

Nguyệt Phượng dứt khoát tự mình kiểm tra th.i tể của ta.

Đầu ngón tay hắn lướt qua xương quai xanh của ta, hắn khẽ run rẩy.

Ta vẫn đang mặc chiếc váy cưới màu đỏ đó .

Vẫn còn dấu vết quen thuộc trên xương đòn của .

Phía trên xương quai xanh vẫn còn vết sẹo hắn quen thuộc.

"Vết thương này chính là do linh hoa ra? "

Có Trưởng lão thấy rõ bàn tay của ta, cảm thấy kinh ngạc thốt lên .

" Vết thương trên lòng bàn tay của Nha Linh chắc chắn là do lúc hái linh hoa ra. Linh hoa sau khi hái không còn hung hãn, trong quá trình hái sẽ phóng thích ra s.át thương cực lớn đối với ai dám chạm vào nó. "

Phượng nguyệt nhắm mắt lại, bả vai run rẩy .

Hắn cuối cùng cũng tin lời của ta .

Nhưng đáng tiếc, ta đã "ch.ết" rồi .

Một tia hạnh phúc nhỏ bé quấn quanh tim ta.

Ta đứng giữa bầy quạ, giấu đi hơi thở, lạnh lùng liếc mọi thứ đang diễn ra  trước mắt .

Vẻ mặt Nguyệt Phượng âm trầm, hồi lâu không gì, cho nên có trưởng lão suy đoán hắn đang tức giận vì ta ch.ết quá dễ dàng.

Trưởng lão tự cho mình là thông minh : "Tôn thượng, nữ này c.h.ế.t cũng tốt, tôn thượng không cần tự mình thủ."

" Cút! "

Linh lực chấn , Nguyệt Phượng trực tiếp chưởng văng trưởng lão đang luyên thuyên kia, lão già ấy bị o.ánh ho ra một búng m.áu.

Ngay sau đó, màn kì lạ xảy ra .

Người luôn thích sạch sẽ như Nguyệt Phượng lại ôm lấy cái x.ác bẩn thỉu của tôi.

"Độ Độ ...... vi sư sai, sai thật rồi, nàng trở về đi Độ Độ ......"

Hắn khàn giọng gọi tên ta hết lần này đến lần khác.

Đến cuối cùng, hắn khóc rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...