05
Ta mặc váy sa trắng mỏng, cầm tay Nguyệt Phượng.
"Sao tối nay nàng đến muộn ?" Nguyệt Phượng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta .
Ta nũng nịu : “Người ta bị thương đây này~”
“ Nàng bị thương ở đâu ?” Hắn trở nên nghiêm túc, “Để ta xem. ”
“Chàng không thấy đâu, nơi đây chỉ là giấc mộng, chàng quên rồi sao? ”
Nguyệt Phượng ôm chặt lấy ta: “Nếu như ta ở bên cạnh nàng, ta có thể chữa lành vết thương cho nàng … ”
Ta lạnh.
Ngươi có mặt, người cũng không thèm cứu ta, chứ đừng chữa thương.
Ba tháng trước, ta thâm nhập vào giấc mơ của Nguyệt Phượng .
Ta dùng khuôn mặt thật của mình gặp hắn, cùng tướng mạo ban ngày rất khác nhau.
Hắn Không nhận ra ta, cũng không giấc mơ này .
—— Trúc Mộng là năng lực huyết mạch của ta, hắn không thể nào giải .
Phượng Hoàng thuần khiết, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào d.a t.hịt của hắn .
Ta quyến rũ hắn, mà hắn cứ như tượng đất .
Nhưng dù có cứng rắn đếnmức nào cũng có phàm tâm.
Ta đồng cảm với nổi đơn ,mệt mỏi của Nguyệt Phượng , bắt đầu trở thành tri kỉ duy nhất của của hắn .
Ngày Nguyệt Phượng phàm tâm, thực sự thú vị .
Hôm đó, mộng cảnh sắp tan.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy tay của ta.
Cảm giác skinship xa lạ với người khác, hắn rùng mình, hắn vẫn không buông ta ra .
"Độ Độ, " hắn có chút ngượng ngùng, hai tai đỏ bừng, rất khác lúc bình thường, "Nàng có bằng lòng đến cung Ngô Đồng với ta không?"
Độ Độ là nhũ danh của ta, vì ta là một con Độ Nha( Quạ).
"Làm gì?"
"Phượng Hoàng chúng ta chỉ chọn một người đời, ta đến nay vẫn chưa có đạo lữ, nàng có bằng lòng đạo lữ của ta hay không?"
Nguyệt Phượng dịu dàng : "Ta rất mạnh, nếu nàng chọn ta đạo lữ, tu vi sẽ gia tăng rất nhiều."
Ta cố ý hắn: "Hả? Làm sao tu vi lại tăng nhiều như ? Ta không hiểu."
Mặt hắn đỏ gay đỏ gắt, mím môi một hồi lâu, mới nhả ra hai chữ: "Song, song tu ......"
Nguyệt Phượng Đạo tôn mấy trăm năm, lại chưa cùng con tiếp qua bao giờ.
Đối một ít sự , càng là không thể nào hiểu rõ .
Câu trả lời này suýt nữa dùng hết dũng khí của cả đời hắn .
Ta câu lên khóe môi, ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay Nguyệt Phượng: "chàng muốn cùng ta song tu?"
Có lẽ do ta quá thẳng thắn.
Nguyệt Phượng hô hấp cứng lại, chậm rãi gật đầu .
"Vậy , " Ta dứt khoát, " nếu chàng tìm ta, ta sẽ cùng chàng về cung Ngô Đồng ."
Ngày thứ hai, Nguyệt Phượng tỉnh liền lập tức bắt đầu tìm người .
Thế , hắn không nhớ nổi ta trông thế nào .
Trúc Mộng có có một năng lực: một khi thoát ly mộng cảnh, liền không cách nào nhớ dung mạo của ta .
Cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa tìm tới ta .
Ai có thể nghĩ tới, Đạo Tôn bất khả xâm phạm, lại hàng đêm ở trong mộng cầu mà không đây?
Vuốt ve an ủi nửa ngày, ta đẩy Nguyệt Phượng ra .
"Ta phải đi rồi."
" Nhanh ?" Hắn vội vàng đưa tay, lại chỉ bắt lấy quần áo mỏng như khói nhẹ của ta, "Độ độ, nàng cùng ta đến cung Ngô Đồng không?"
Tôi thẳng vào mắt Nguyệt Phượng, chợt mỉm .
" Nếu như-- "
"Ta vốn đã ở Ngô Đồng Cung thì sao? "
06.
Cung Ngô Đồng chỉ có hai nữ nhân là ta và Mộ Sinh Sinh.
Ngày thứ hai, Nguyệt Phượng đột nhiên muốn gặp ta.
Ta cho rằng hắn bắt đầu nghi ngờ rồi.
Nhưng hắn chỉ bắt ta đến tra hỏi.
Mộ Sinh Sinh sáng sớm đến tìm hắn cáo trạng, Nói ta dùng khí muốn dồn ta vào chỗ ch.ết.
Trong giới Đạo Tôn, nếu dùng khí g.iết đồng môn, chính là t.ử tội .
Ta quỳ trên mặt đất, về phía hình bóng xa cách, thanh tao ở trên cao kia.
" Nha Linh, ngươi có biết tội không?"
"Đồ nhi có tội gì?"
"Ngươi hết lần này đến lần khác đồng môn, ta ngươi sai sao? "
Ta nhẹ, xòe lòng bàn tay: “Đệ tử hái linh hoa, sư tỷ nhân cơ hội đẩy ta xuống vực Trừ Ma, chính là sư tỷ ban đêm đến hãm đệ tử, tất cả đệ tử đều là để bảo vệ chính mình."
Ta không ta, chỉ chờ Nguyệt Phượng xử lý.
Không gian yên tĩnh một lúc lâu.
Nguyệt Phượng : “Tiểu Lục không phải loại người như . ”
Tiểu Lục chính là Mộ Sinh Sinh, nàng đứng thứ sáu trong số đệ tử .
Nhưng Nguyệt Phượng chưa bao giờ gọi ta là Tiểu Thất .
Mộ Sinh Sinh cực kì đắc ý .
Ta ngẩng đầu lên, thẳng vào Nguyệt Phượng .
" Sư phụ, ngươi lời này, ngươi thật sự không có chút nào cảm thấy áy náy sao? "
" Sư phụ, người thật sự không hiểu thế nào là đúng sai sao? "
"Cái gì ngươi cũng biết, đáng tiếc ta là quái. "
" Sư phụ, không phải ta sai, mà là người. Người thương thiên hạ, thương đệ tử, người không thương ta. "
Trên bảo tọa, linh lực có từng tia từng tia rung
Mộ Thịnh Sinh: “Làm càn! Quấy rối đạo tâm của sư phụ sẽ chỉ người tăng thêm một tội— “
“Không cần gì cả. ”
Cô ta còn chưa xong liền bị Nguyệt Phượng ép phải ngậm miệng lại .
Mộ Sinh Sinh rất uất ức .
Nguyệt Phượng cũng không thêm gì nữa, trong cung Ngô Đồng im phăng phắc nên thời gian lệ dài dằng dặc.
Nhưng Nguyệt Phượng vẫn ta.
Hắn như muốn thấy bóng dáng ai đó thông qua ta.
Không biết qua bao lâu, hắn thu hồi ánh mắt, chậm rãi duỗi tay ra.
"Tiểu Lục, lại đây. "
Mộ sinh sinh không bị khống chế, trực tiếp bay đi lên.
"Chạm vào lòng bàn tay của ta."
Mộ Sinh Sinh thảng thốt, không thể tin .
Phải biết, Sư phụ xưa nay không để cho người khác chạm vào, dù là một sợi tóc đều không thể.
Cô ta xấu hổ vươn tay, đầu ngón tay chạm vào Nguyệt Phượng, ngay lập tức bị linh lực cường đại hất văng ra.
—— Nguyệt Phượng sẽ có phản xạ có điều kiện để chống lại những ai chạm vào mình.
"Không phải ngươi?" Hắn hơi có chút thất vọng .
Sau đó, hắn ta, từ bảo tọa đi xuống.
Ta biết hắn đang suy nghĩ gì .
Hắn đang thử xem, đến cùng ai mới là người con trong mộng .
Chỉ có người kia mới có thể chạm vào hắn.
Hiện tại, chỉ cần Nguyệt Phượng chạm thử vào ta ——
Chân tướng sẽ lộ ra.
07
Sau khi rời khỏi sảnh chính, ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi trong khoảnh khắc Nguyệt Phượng chuẩn bị chạm vào ta .
Ta rụt người lại, nở một nụ còn xấu hơn cả khóc.
" Sư phụ, người muốn đệ tử c.hết sao? Cơ thể hiện tại của con không thể đỡ nổi linh lực của sư phụ, trong một chiêu thôi có thể con sẽ tan thành cát bụi mất. "
Tay Nguyệt Phượng đột nhiên ngừng lại .
" Thôi, ngươi về đi."
Ta đoán nội tâm của hắn nhất định đang suy nghĩ: không cần thử, không thể nào là nàng.
Làm sao nàng có thể là một con .
Mộ Sinh Sinh vẫn giống hơn .
Nghĩ đến đây, ta nhếch môi.
Hiểu lầm đi, hiểu lầm đến càng sâu càng tốt, như mới càng chơi càng thú vị.
Quả nhiên, sau bảy ngày.
Nguyệt Phượng đột nhiên tuyên bố sẽ chọn Mục Sinh Sinh đạo lữ.
Tin tức này thật sự kinh thiên địa.
Phải biết, Đạo Tôn Nguyệt Phượng như trăng lạnh, như tuyết trắng trên đỉnh núi, lạnh lùng , cấm d.ục, cùng hai chữ "phong nguyệt" không liên quan chút nào.
Không ngờ hắn cũng có ngày này.
Khi ta nghe tin này .
Hiếm khi nào cung Ngô Đồng lại ồn ào và náo nhiệt như .
Chỉ có chỗ của ta là vắng vẻ .
Đêm khuya, ta xuất hiện trong phòng ngủ của Nguyệt Phượng.
Nguyệt Phượng vui mừng: " Độ Độ, không, bây giờ ta nên gọi nàng là Sinh Sinh mới phải. Không phải nàng tối nay nàng sẽ không đến sao? "
Ta ngập ngừng : “Ta đã thế à? ”
" Lúc chiều khi ta chữa thương cho nàng , nàng đã mà. "
Ta hiểu rồi .
Nguyệt Phượng đã tất cả với Mộ Sinh Sinh.
Còn Mộ Sinh Sinh lại mạo danh ta .
Nói dối với hắn ta chính là Độ Độ.
Bạn thấy sao?