Tôi thích Thẩm Thời Vực tròn sáu năm.
Sau đó, ấy chia tay mối đầu, tôi liền tận dụng cơ hội chen vào.
Mọi người đều con theo đuổi con trai sẽ không có kết quả tốt, tôi không tin.
Cho đến năm thứ năm, ấy đi đón mối đầu về nước.
Tại bệnh viện, tôi gặp lại ấy.
Anh ấy đi cùng ấy kiểm tra, còn tôi một mình phẫu thuật, rồi vô bị ấy va phải.
Mối đầu của ấy khiêu khích tôi: “Hay chúng ta cá cược đi? Xem ấy sẽ chọn cậu hay chọn tôi?”
Hôm đó, ấy không chút do dự mà bỏ mặc tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng quyết định.
Một trái tim không thể ấm áp thì không nên cố sưởi ấm nữa, một người đàn ông không tôi, tôi không cần.
Nhưng ấy lại nhạo: “Thịnh Hạ, em thích như , em không nỡ đâu.”
1
Sau ca phẫu thuật, một mình chịu đau, tôi gắng gượng gọi điện cho Thẩm Thời Vực.
Nhưng khi đi dọc hành lang, tôi vô bị một người va phải.
Tôi không với ai rằng trai tôi đang ở bên cạnh mối đầu của ấy.
Và người vừa ôm lấy người khác, va phải tôi, lại chính là ấy.
Tôi nhạt.
“Đợi thêm chút nữa vết thương cũng sẽ lành thôi, mà chẳng qua cũng chỉ là chuyện vui vẻ giữa hai người nhau.”
“Anh Vực, tay em hơi đau, có sao không ?”
Giọng mối đầu của Thẩm Thời Vực – Giang Chi Diêu, vang lên.
“Anh Vực” – cái cách gọi nghe thật thân thiết.
“Họ thực sự rất xứng đôi.” Tôi mỉm .
Có lẽ vì nghe thấy tiếng ngoài cửa, Thẩm Thời Vực quay đầu lại.
Còn tôi đã quay lưng đi, không thấy vẻ mặt của ấy.
Nhưng tôi lấy điện thoại ra, nhắn cho ấy một con số: 1.
2
Lần đầu tiên tôi gửi số, là khi Thẩm Thời Vực cho tôi “leo cây” lần thứ năm.
Anh ấy hỏi ý nghĩa của nó.
Tôi ôm ngực che đậy nỗi đau trong lòng vẫn cố rằng, ấy bắt đầu với 100 điểm trong lòng tôi, mỗi lần tổn thương tôi, tôi sẽ trừ 1 điểm.
Cho đến khi trừ hết, tôi sẽ rời xa ấy.
Anh ấy tôi rất lâu, sau đó lạnh nhạt bảo tôi trẻ con và ngớ ngẩn.
Ví dụ, ấy nấu ăn cho tôi, tôi sẽ cộng 5 điểm.
Đi du lịch với tôi, tôi cộng 10 điểm.
Nếu tôi ốm, ấy ở bệnh viện với tôi, tôi cộng 20 điểm.
Nếu không thể đi cùng vẫn mang hoa quả đến, tôi cộng 5 điểm.
Tôi trừ từng điểm một, rồi lại cộng từng đợt.
Nhưng ba năm trôi qua, giờ Thẩm Thời Vực chỉ còn 9 điểm trong lòng tôi.
Điện thoại báo cuộc gọi đến từ ấy.
Tôi nhấc máy và hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Anh ấy im lặng một lúc rồi trả lời: “Ở công ty, có việc gì không?”
Nói dối.
Rõ ràng ấy đang ở bệnh viện cùng mối đầu.
Rõ ràng trên tivi ở bệnh viện đang phát hình ảnh ấy và mối đầu tại sân bay.
Tiêu đề là: “Ảnh hậu trẻ nhất Giang Chi Diêu về nước, tổng tài hộ tống đầu từ đầu đến cuối.”
Tôi nghĩ, từ hôm nay, tôi sẽ dần buông bỏ ấy.
3
Anh ấy nhắn tin: “Em không ở nhà?”
Thậm chí, chẳng hỏi “Em đang ở đâu?”.
Với tôi, ấy trước giờ vẫn .
Tôi chạm vào kim truyền dịch trên tay, cảm giác như nó không chỉ đâm vào tay mà còn vào cả trái tim.
Người kéo ấy ra khỏi nỗi đau thất là tôi.
Người ở bên ấy qua những năm tháng tối tăm cũng là tôi.
Tôi đã nghĩ chân thành có thể đổi lấy chân thành, cuối cùng vẫn thua.
4
Tôi xuất viện sau một tuần.
Về nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Chúng tôi sống chung một năm, đồ đạc của tôi tràn ngập khắp căn nhà của Thẩm Thời Vực.
Khi tôi mới chuyển đến đây, căn nhà lạnh lẽo, không có chút hơi ấm của con người.
Vì công việc của mình, tôi thường xuyên sưu tầm những món đồ thú vị ở những nơi mình đi qua.
Trên bàn ăn là những chiếc ly thủy tinh Murano tôi mua từ Ý và đĩa thủ công mang từ Kenya về.
Trong phòng tắm, tôi đặt chiếc lọ khuếch tán mùi từ quả cây mà tôi xách từ Úc về.
Nhà của Thẩm Thời Vực quá rộng, còn đồ đạc của tôi thì lại quá nhiều. Chuyển hết đi thực sự là một công trình lớn.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định bắt đầu từ nhà bếp và phòng ăn.
Khi bước vào bếp, tôi có cảm giác lạ lẫm, như có điều gì đó không đúng.
Ngôi nhà này mỗi ngày đều có người dọn dẹp, mọi thứ sạch sẽ, gọn gàng.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
Tôi mở tủ lạnh ra.
Bên trong có một túi đường đỏ.
Khi đến kỳ kinh nguyệt, tôi thỉnh thoảng bị đau bụng, chưa bao giờ tôi uống nước đường đỏ.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng từ phòng khách.
Bước ra ngoài, tôi thấy Thẩm Thời Vực, người mà tôi đã lâu không gặp, đang đứng trước mặt mình.
Nhưng sau lưng ấy lại có một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó mặc chiếc áo vest của ấy.
Cô ấy toàn thân ướt sũng.
Có vẻ như họ không ngờ rằng hôm nay tôi lại xuất hiện.
Ánh mắt Thẩm Thời Vực lướt qua tôi một chút rồi lạnh nhạt :
“Cuối cùng cũng biết đường về à? Bao ngày qua chẳng thấy em nhắn lấy một tin, Thịnh Hạ, em ở ngoài chơi vui lắm nhỉ?”
Trong một thoáng, tôi muốn bật .
Bởi vì tôi thường xuyên đăng ảnh mỗi khi đi công tác.
Nhưng ấy đâu có để ý, vì bận rộn nấu nước đường đỏ cho mối đầu của mình, và còn bận đưa ấy về nhà để tắm rửa.
Chỉ một câu , mà đã tiết lộ ba chi tiết quan trọng.
Thẩm Thời Vực biết rõ hành tung của ấy, đã đến tận phim trường để thăm, thậm chí thương ấy bị ướt nên đưa về từ đó.
Tôi , và :
“Thẩm tổng quả thật là người đàn ông tuyệt vời, đến chuyện của cũ cũng quan tâm chu đáo như .”
Người phụ nữ phía sau lên tiếng, giọng nhẹ nhàng:
“Xin lỗi nhé, lúc đó tôi chỉ lo rằng bị paparazzi chụp hình, không nghĩ nhiều đến .
“Thật ra tôi không nên đến đây. Thịnh tiểu thư đừng giận Thẩm vì tôi. Tôi sẽ rời đi ngay.”
Như vừa nhớ ra điều gì, ấy cởi chiếc áo vest ra đưa lại cho Thẩm Thời Vực, rồi gõ nhẹ vào đầu mình:
“À, tôi quên mất, hôm trước để một túi đường đỏ ở đây. Tôi sẽ mang đi luôn.”
Rõ ràng là ấy đang tỏ ra yếu thế, năng rất thẳng thắn.
Nhưng tôi lại thấy trong mắt ấy ánh lên sự khiêu khích và thách thức rõ ràng.
Cô ấy khiến tôi trông như một người nhỏ nhen, cố khó dễ.
Tôi nhạt, không thật lòng: “Đừng chứ, là tôi về không đúng lúc, phiền hai người rồi.”
Quay lưng bước đi ngay.
6
Tôi đang gì ?
Thẩm Thời Vực đứng trên cao xuống tôi, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay từ từ siết chặt, khiến cổ tay tôi đau nhói.
Tôi cố gắng giãy ra: “Buông ra, tôi đau.”
Nhưng càng siết chặt hơn, đến mức da tôi bắt đầu đỏ lên.
“Thịnh Hạ, tôi không muốn cãi nhau với em. Tôi và ấy chỉ là…”
À, thì ra khoảng thời gian qua bận đầu tư cho mối đầu, sợ ấy bị ức hiếp chứ gì.
Trong lòng tôi thầm nghĩ: Thẩm Thời Vực, đây là lần thứ ba hôm nay tổn thương tôi rồi.
À, không, là lần thứ tư.
Thẩm Thời Vực cau mày, khó chịu lục lọi túi áo vest.
Càng lục, càng bực, lục mãi vẫn không tìm danh thiếp của thầy thuốc đông y.
Ngay lúc đó, tiếng hắt xì vang lên.
Diễn xuất cũng thật giỏi.
Nhưng lại lừa Thẩm Thời Vực.
Anh khoác lại chiếc áo vest lên người ấy: “Che vào. Để tôi đưa em qua đó trước.”
Lần thứ năm rồi.
Cơn đau nhói từ tim lan ra, đến vết thương ở bụng cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.
Tôi dùng tay ôm lấy bụng, bước đến bàn trà để tìm thuốc bác sĩ kê.
Uống thuốc với chút nước khoáng, tôi cảm giác mình tỉnh táo hơn.
Khi ngẩng lên, Thẩm Thời Vực đã đứng trước mặt tôi.
“Thịnh Hạ, rốt cuộc em đang giận tôi chuyện gì ?” Anh dường như đã đến giới hạn của sự kiên nhẫn, giọng khàn đặc.
Bạn thấy sao?