Vào đúng ngày lễ nhân, tôi bị chồng cũ đánh gãy hai xương sườn, phải nhập viện.
Chiếc tivi treo tường trong phòng bệnh đang phát bản tin về tổng giám đốc tập đoàn Linh Tinh – Hàn Trấn Châu, vinh danh là doanh nhân xuất sắc của Giang Thành.
Anh ta đứng trên sân khấu, đầy khí thế, lần lượt gửi lời cảm ơn đến rất nhiều người:
Những người tri kỷ từng giúp đỡ , vị hôn thê đã bên suốt năm năm, mái ấm trẻ mồ côi từng cưu mang …
Chỉ đến khi nhắc tới một người mà đến cả tên họ cũng không xứng đáng tiết lộ, sắc mặt liền thay đổi:
“Còn phải cảm ơn vị tiểu thư họ Phương ấy nữa – người đã vì tiền mà bỏ rơi tôi. Chính ta đã dạy tôi hiểu thế nào là hiện thực.”
Trái tim tôi bất giác nhói lên một cơn chua xót.
Đã năm năm rồi…
Anh vẫn còn hận tôi sao…
1.
Khi tôi xuất viện, Trần Thọ đã thả khỏi trại tạm giam.
Anh ta đến bệnh viện đón tôi.
Vừa thấy ta bước vào phòng, tim tôi như bị bóp nghẹt, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Anh ta vừa nhai trầu cay, vừa hờ hững với tôi:
“Lần này tao đập mày nhập viện là mày tự chuốc lấy. Mẹ kiếp! Nhân lúc tao bị tạm giam mà dám nộp đơn ly hôn ra tòa? Không đánh chết mày đã là may cho mày rồi!”
Tôi đã quá quen với kiểu tục tĩu này của hắn nên chỉ lặng lẽ thu dọn hành lý.
Hắn lại đểu rồi tiến sát lại gần, tiếp tục :
“Còn nhớ lão nhân cũ của mày không? Giờ người ta là doanh nhân trẻ tuổi nhất vinh danh ở Giang Thành đấy nhé—”
“Hình như vị hôn thê của hắn là thân cũ của mày – Thẩm Vãn gì gì đó. Giờ có hối hận khi ngày xưa đóng vai người hùng vô danh rồi bị người khác cướp công không?”
“Hối hận cũng vô ích, để kiếp sau đi nhé! Kiếp này, mày là của tao rồi, đừng mơ thoát!”
Nói xong, hắn khạc một bãi nước bọt xuống đất, kéo lại quần rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hắn vừa đi khỏi, cụ ông nằm ở giường bên cạnh liền gọi tôi lại, giọng nghiêm túc dặn dò:
“Cô , thằng đàn ông này đúng là cầm thú, chạy ngay đi còn kịp!”
Tôi chỉ khẽ gật đầu cảm kích, không đáp lại.
Nhưng… tôi có thật sự chạy không?
Tôi đã thử rồi… không chỉ một lần…
Lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng , ông cụ vội ngừng lời, phất tay ra hiệu bảo tôi tránh ra xa.
Với loại người như Trần Thọ, ai cũng sợ cả.
2.
Tôi xách một đống đồ lỉnh kỉnh đi theo Trần Thọ vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng chín.
Cửa mở ra, trước mắt chúng tôi là vài người trông rất sang trọng, khí chất hơn người.
Khi tôi rõ hai người đứng giữa, tim tôi như bị siết chặt, thậm chí còn quên cả thở…
Trần Thọ cũng khựng lại, rồi hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ cợt nhả quen thuộc, hề hề :
“Ơ kìa, chẳng phải là Hàn Trấn Châu – Tổng giám đốc Hàn đây sao! Còn nhớ tôi không?”
“Ngài giờ phát đạt quá rồi, có rảnh thì tụ tập em tí chứ?”
Hàn Trấn Châu mặc một bộ vest đen chỉn chu, khí chất lạnh lùng, đứng đó không lời nào.
Anh ta nghe Trần Thọ lảm nhảm không thèm liếc mắt lấy một cái.
Chỉ lặng lẽ tôi, ánh mắt lạnh băng.
Người phụ nữ đứng bên cạnh ta hoảng hốt kéo tay , vội vã :
“Trấn Châu, hay là mình đợi chuyến sau đi.”
Hai vị bác sĩ mặc blouse trắng đứng cạnh dù chưa rõ đầu đuôi cũng cảm nhận bầu không khí lạ lùng, liền vội vàng tiếp lời:
“Hàn tổng, các hạng mục khảo sát cơ bản cũng xong cả rồi, hay là chúng ta…”
Hàn Trấn Châu không gì, chỉ giơ tay chặn cánh cửa thang máy sắp đóng lại.
“Vãn Vãn, chẳng phải chúng ta còn phải đi thử váy cưới sao.”
“Cứ đi chuyến này đi.”
Vừa , ta vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay người phụ nữ ấy, bước vào thang máy.
Hai bác sĩ đi phía sau cũng lập tức theo vào.
Chiếc thang máy đủ rộng cho hơn chục người, mà giờ đây, tôi lại cảm thấy như không thể thở nổi…
Hàn Trấn Châu và Thẩm Vãn đứng chếch phía trước tôi và Trần Thọ.
Tôi co người nép sát vào vách thang máy, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn trọng, không dám phát ra tiếng.
Nhưng Trần Thọ thì cố chuyện.
Hắn hô lớn với giọng cợt nhả:
“Phương Linh Hi, quỳ xuống buộc dây giày cho lão đây—”
Tôi xuống dây giày của hắn vốn đã buộc gọn gàng, cảm thấy nhục nhã đến cực độ.
Khẽ nhỏ:
“Dây giày đâu có tuột…”
Hắn liền gào lên:
“Lão đây muốn siết lại chặt hơn chút không à? Lắm lời!”
Mắng xong, hắn đưa tay túm lấy tóc tôi, mạnh bạo đè tôi xuống.
Tôi sợ hắn lại phát điên nên đành ngồi xổm xuống, tháo dây ra rồi buộc lại cho hắn…
Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Tôi vừa đứng dậy, hắn đã ôm ghì tôi vào lòng, còn hôn một cái rồi ghé tai giọng thô tục:
“Tối nay biết điều một chút trên giường, lão đây sẽ ‘ chiều’ mày đàng hoàng.”
Trong đầu tôi như có một sợi dây bị kéo căng quá mức… “phựt” một tiếng, đứt đoạn.
Tôi hoảng loạn ngẩng lên, ánh mắt vô chạm phải Hàn Trấn Châu.
Cơ mặt phía sau của ấy khẽ giật, sắc mặt lạnh lùng khó dò.
Những người còn lại trong thang máy đều nín thở, không dám lên tiếng.
Hai bác sĩ mặc blouse trắng không nhịn , khẽ liếc tôi vài cái, ánh mắt đầy phức tạp.
Tôi đứng đờ ra, mấy giây ngắn ngủi mà như rơi vào địa ngục tuyệt vọng.
Cho đến khi thang máy đến tầng một, cửa mở.
Hàn Trấn Châu và Thẩm Vãn bước ra trước.
Tôi đứng ngây người, chẳng còn biết phải nhấc chân thế nào.
Cuối cùng bị Trần Thọ thô bạo kéo lôi ra ngoài.
Đúng lúc ấy, Hàn Trấn Châu vừa đi hai mét thì đột nhiên khựng lại.
Nhưng… không quay đầu.
Tôi chỉ có thể theo bóng lưng của họ—
Anh nắm tay ấy, vô cùng xứng đôi.
Hai cánh tay họ khẽ chạm vào nhau, dịu dàng, hạnh phúc…
Hạnh phúc như , năm năm trước tôi cũng từng có .
Chỉ là, sau đó, nó chỉ còn tồn tại trong giấc mơ.
Bạn thấy sao?